Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329490

Bình chọn: 9.00/10/949 lượt.

tiếc ngươi quá vô dụng, đệ nhất cao thủ Thần tộc quái gì mà lại bị Hậu Thổ và Xi Vưu đả thương đến nông nỗi này.”

Vết máu trên áo Thiếu Hạo càng lúc càng nhiều, bong bóng nước cũng mỏng dần đi, thu nhỏ lại.

Yến Long vừa cười vừa lắc đầu, thưởng thức cảnh tượng Thiếu Hạo bất lực

tránh né. Từ lúc sinh ra, Thiếu Hạo vẫn luôn là kẻ địch của y. Từ nhỏ

đến lớn, y làm gì cũng bị đem ra so sánh với Thiếu Hạo, dù nỗ lực cỡ

nào, làm tốt tới đâu, chỉ cần thua kém Thiếu Hạo thì đều thành công cốc. Từ nhỏ tới lớn, y cũng được coi là thiên tư siêu quần, thông tuệ xuất

chúng, năng nổ giỏi giang, nhưng hễ đụng phải Thiếu Hạo là lại thất bại, đến nỗi y lấy làm thắc mắc, ông trời đã sinh ra Thiếu Hạo, sao còn sinh ra y? Lẽ nào y chỉ dùng để làm nền cho Thiếu Hạo thôi ư?

Đây là lần đầu tiên y trông thấy hy vọng thắng lợi, miễn là Thiếu Hạo không

còn, y sẽ có thể trở thành Yến Long chứ không phải là Nhị vương tử Cao

Tân thua kém Thiếu Hạo về mọi mặt nữa.

Yến Long dụng lực gảy liên tiếp ba lần khiến bóng nước choang một tiếng vỡ tan tành, Thiếu Hạo đổ gục xuống, máu từ tai rỉ ra.

Yến Long phá lên cười, bước lại gần Thiếu Hạo, nghe Thiếu Hạo thều thào

nói: “Đừng lãng phí linh lực với ta nữa, ta không còn sức rời khỏi Ngu

uyên đâu, ngươi mau đi đoạt lại Hà Đồ Lạc Thư đi.”

Yến Long tàn

nhẫn bồi thêm cho Thiếu Hạo mấy cú đá, “Đừng làm bộ làm tịch như Cao Tân là của riêng ngươi nữa, lẽ nào chỉ mình ngươi biết lo cho dân cho nước

còn ta thì không ư? Từ nay trở đi, ta chính là Đại vương tử của Cao Tân, việc của Cao Tân sẽ do ta lo liệu.”

Nói rồi y vận linh lực trên tay, toan hạ một chưởng lấy mạng Thiếu Hạo, đột nhiên Hậu Thổ từ đâu

cười ha hả xông ra, lập tức hang động vặn vẹo biến hình, thổ đao từ dưới đất chỉa lên, khói bụi mù mịt khắp nơi, chẳng nhìn thấy gì hết.

Ngu uyên là lãnh địa của thổ linh, tại đây, thần lực của Hậu Thổ có thể

tăng gấp bội, Yến Long lại không giỏi cận chiến, y giật thót mình, vội

chăm chú tránh né thổ kiếm thổ đao, đồng thời cao giọng: “Hà Đồ Lạc Thư

rơi vào tay Xi Vưu rồi.”

Giọng Hậu Thổ từ đâu đó vẳng lại, nghe chữ được chữ mất, “Thật không?”

Yến Long cười nhạt, “Ta gạt ngươi làm gì?”

“Vậy được, cáo từ!”

Chỉ lát sau khói bụi mịt mù đều tan đi, để lại mặt đất trống trơn, xem ra

Thiếu Hạo nhân lúc hỗn loạn đã chuồn mất. Yến Long điên tiết bèn ngưng

tụ linh lực toan đuổi theo, chợt y khựng lại nghĩ thầm, chẳng rõ vừa nãy Hậu Thổ nhìn trộm được bao nhiêu, lỡ như Tuấn Đế biết y ra tay giết

Thiếu Hạo thì dù có lòng thiên vị, phụ vương cũng sẽ trừng phạt y thật

nặng.

Sức mạnh của Ngu uyên càng lúc càng tăng, không thể nấn ná ở đây thêm nữa, Thiếu Hạo bị thương nặng như vậy ắt chẳng thể rời khỏi

nơi này, chi bằng để Ngu uyên kết liễu Thiếu Hạo, sau này dù Hậu Thổ nói gì đi nữa y cũng có thể hùng hồn bẩm lại với phụ vương rằng Thiếu Hạo

bị Hậu Thổ và Xi Vưu vây đánh, không may bị thương nặng, linh lực cạn

kiệt, không kịp thoát khỏi Ngu uyên nên bỏ mạng, vậy là kín kẽ như áo

trời chẳng thấy đường may.

Yến Long đắn đo một hồi rồi vội vã chạy thẳng ra ngoài.

Đợi y khuất dạng, Thiếu Hạo và A Hành nấp gần đó mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn nàng.” Thiếu Hạo không vướng bụi trần lúc xưa, giờ chẳng những bê

bết máu me mà còn lấm lem mặt mũi, nhưng khí độ ung dung vẫn y hệt thuở

nào.

“Cần gì khách khí thế? Muốn cảm tạ thì phải cảm tạ chàng

hàng ngày tận tình dạy dỗ thiếp. Nếu chàng không kể với thiếp rằng phụ

vương hiền từ nhân hậu thì thiếp cũng chẳng dám tin đóng giả Hậu Thổ lại có thể dọa Yến Long sợ không dám đuổi theo đâu.”

Thiếu Hạo lại

hỏi: “Trụ Nhan hoa của nàng có thể thay đổi dung mạo, nhưng sao nàng lại khống chế được thổ linh khiến cho Yến Long tin nàng là Hậu Thổ?”

“Nói ra thì dài dòng lắm, dù sao lần này cũng phải cảm ơn Hậu Thổ.” A Hành

cõng Thiếu Hạo dậy. “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, sức mạnh của Ngu

uyên càng lúc càng tăng kìa.”

Vừa nãy nàng một thân một mình

xông ra đã tiêu hao kha khá sức lực, giờ đây lại cõng theo Thiếu Hạo nên tốc độ càng lúc càng chậm.

Đi mãi đi mãi vẫn chưa ra được khỏi

động, trong khi đó áp lực cứ ngày một tăng thêm, chân nàng nặng trịch

như sắp dính vào mặt đất, lại thêm sức nặng của Thiếu Hạo trên lưng, mỗi lần cất bước, A Hành đều phải vận hết linh lực.

Thấy nàng càng đi càng chậm, Thiếu Hạo hiểu ngay rằng nàng không đủ linh lực, giỏi lắm cũng chỉ có thể tự mình rời khỏi mà thôi.

“A Hành, bỏ ta xuống, nhân lúc mặt trời chưa lặn hẳn nàng mau đi đi, thà thoát được một người còn hơn cả hai cùng chết.”

Trong lòng A Hành đang giằng xé kịch liệt, nàng đâu phải không hiểu đạo lý mà Thiếu Hạo nói. Vừa khó nhọc lê bước vừa cân nhắc thiệt hơn, chợt nhớ

tới mẹ và Tứ ca, nàng đột nhiên khựng lại mà nhủ thầm, mình không thể

chết được.

Thiếu Hạo thấy là hiểu, liền nhúc ngắc toan tuột xuống.

A Hành đặt y ngồi tựa vào tường, cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt y: “Xin lỗi chàng.”

Thiếu Hạo cười, “Khỏi cần xin lỗi, nếu đổi lại là ta hẳn đã không mạo hiểm ra tay cứu người trước mặt Yến Long rồi, nàng mau đi đi!”

A Hành nghiến răn


XtGem Forum catalog