
ới không?”
Thiếu Hạo liền đáp: “Khỏi đi, chỉ
có ta và vương tử phi thôi mà, các cung nhân còn lại, cộng thêm
người của Thừa Hoa điện là đủ rồi.”
An Tấn xoa tay nói: “Đúng thế! Trước đây một người phụ nữ cần đến mười mấy kẻ
hầu hạ, hiện giờ đã đuổi hết đám nữ nhân đó ra khỏi cung,
đương nhiên chẳng cần nhiều nô tỳ như thế nữa. Thời gian tuyển
nô tì, chi bằng nghĩ kế đánh giặc còn hơn.”
An Dung kéo
tay ca ca rồi nhỏ nhẹ góp ý với Thiếu Hạo: “Quả thật hiện
giờ chỉ có điện hạ và vương tử phi, nhưng sau khi đăng cơ, điện
hạ sẽ phải lập thêm phi tần, cần có tỳ nữ hầu hạ các vị
vương phi chứ.”
An Tấn trừng mắt, “Tuyển phi tần cái gì? Ta cảnh cáo tên tiểu tử đệ, chớ xúi bậy điện hạ mải mê nữ
sắc, học mấy trò nhảm nhí!”
An Dung dở khóc dở cười,
“Tuấn Đế các đời trước đều chọn nữ tử trong tứ bộ phong làm
phi tần, Đại ca huynh tưởng rằng bọn họ xinh đẹp hơn người thật ư? Sau khi điện hạ đăng cơ, phải tiêu diệt kẻ địch, còn phải
luận công ban thưởng cho quần thần nữa, Thanh Long bộ của chúng
ta không nói làm gì, nhưng lòng trung của của Hy Hòa bộ đối
với điện hạ, chẳng lẽ không cần báo đáp sao? Cách báo đáp
tốt nhất là gì? Chẳng phải là tuyển nữ tử của Hy Hòa bộ
vào cung, để hoàng tử tương lai mang huyết mạch Hy Hòa bộ sao?
Thường Hy bộ e khó mà lôi kéo được, Bạch Hổ bộ lại kết bè
với bọn Yến Long, Trung Dung, nếu điện hạ chọn phi tử trong
Bạch Hổ bộ, chỉ sợ một nữ tử vào cung liền kéo theo vô số âm mưu.”
An Tấn nghe đến váng cả óc, bèn xua tay, hành lễ
cáo từ Thiên Hạo, “Hai người cứ từ từ bàn bạc đi, hễ có đánh nhau nhớ đừng quên ta đấy.”
Thấy An Tấn đã lui ra, An
Dung lại cười hỏi: “Điện hạ có cần thần để mắt chọn lọc nữ
tử trong tứ bộ không? Tuy thân phận huyết thống là quan trọng
nhất, nhưng dung mạo tính tình nhất định không làm ngài khó
chịu đâu.”
Thiếu Hạo thẫn thờ nhìn theo hướng A Hành
khuất bóng, chẳng nói chẳng rằng, hồi lâu mới buột miệng:
“Khỏi cần.”
An Dung tái mặt, “Điện hạ, tuy chúng ta
thành công tạm thời nhưng không thể xem thường thế lực bọn Yến
Long và Trung Dung được. Nếu muốn củng cố đế vị, nhất định
phải…”
“Ta đã bảo không cần cơ mà!”
An Dung rùng
mình, sực nhận ra kẻ trước mặt đây không còn là Thiếu Hạo
nữa, mà đã trở thành đế vương của Cao Tân, vội quỳ sụp xuống: “Thần hiểu.”
Thiếu Hạo cúi người giơ tay nâng hắn dậy,
“Biểu đệ, ta biết ngươi một lòng muốn tốt cho ta, nhưng… chuyện
này để sau hãy nói đi, ta không tin Thiếu Hạo ta phải dựa vào
nữ nhân mới thu phục được giang sơn này!”
Nghe cách xưng hô của y, An Dung mới yên lòng, liền hành lễ cáo từ, “Bên Kỳ viên điện hạ còn dặn dò gì không?”
Thiếu Hạo trầm ngâm hồi lâu rồi trỏ gốc đào: “Sai người đào gốc cây này lên cẩn thận, đưa đến Kỳ viên.”
An Dung vâng dạ, hắn chần chừ toan nói gì đó, nhưng rồi lại nén xuống.
Đêm đó, Thanh Dương cưỡi Trùng Minh điểu, nhân lúc khuya khoắt bay
thẳng đến Thang cốc hoang vu nằm ở cực Đông của đại hoang.
Dưới gốc phù tang la liệt những vò rượu rỗng, Thiếu Hạo đã say bí tỉ.
Thanh Dương lặng lẽ ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây, đập vỡ niêm phong một vò rượu, ngửa cổ uống ừng ực.
Thiếu Hạo cười hỏi: “Sao ngươi không chúc mừng ta? Hôm nay ai gặp ta cũng chúc mừng ta hết đó!”
Thanh Dương lạnh nhạt hỏi: “Chúc mừng cái gì? Chúc mừng ngươi hại cha giết em ư?”
Thiếu hạo phá lên cười ngặt nghẽo, hồi lâu mới vừa cười vừa lè
nhè nói: “Ta khống chế được tình thế mà, không đến nỗi làm
nghiêng trời lệch đất, cạn tàu ráo máng đâu.”
Thanh Dương làm thinh không đáp. Có những con đường một khi đã đặt chân lên thì chẳng thể quay đầu lại nữa, chỉ có thể đi mãi đi mãi về phía bóng đêm thăm thẳm, dù bản thân có muốn cũng khó mà
khống chế.
Thấy Thiếu hạo ném cho mình một lọ thuốc, Thanh Dương liền hỏi: “Gì thế?”
Thiếu Hạo say khướt, trông càng tuấn tú phong lưu hơn hẳn khi tỉnh
táo, y cười đáp: “Thứ này sẽ khiến phụ vương ngươi lâm bệnh,
không thể xử lý chính sự.”
Thấy Thanh Dương biến hẳn sắc mặt, Thiếu hạo cười cười bồi thêm: “Không ai tra ra được đâu!”
Thanh Dương thất thanh hỏi: “Lẽ nào phụ vương ngươi thật sự không sinh bệnh? Ta tưởng ngươi chỉ nắm lấy cơ hội trời ban thôi chứ?”
Thiếu Hạo phá lên cười, “Thanh Dương tiểu đệ, ta tưởng lòng dạ ngươi
đã sắt đá rồi, nào ngờ vẫn khờ khạo thế kia à! Lấy đâu ra cơ hội trời ban? Chỉ có cơ hội do mình tạo ra mà thôi! Hơn hai
ngàn năm, ta đợi hơn hai ngàn năm để được cái gì? Tín