
chỉ cần vận dụng khéo léo thì con người cũng có thể đánh bại Thần
linh, giống như con đê có thể ngăn dòng nước ào ào chảy xiết nhưng một
tổ mối nhỏ cũng có thể phá hủy cả dải đê kiên cố vậy.
Tay Lăng Hành lặng lẽ nhìn Sách Mã, cô ta chẳng dám đối diện với ánh mắt nàng, bèn cầm một khúc cây, đập cho nàng ngất xỉu.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Tây Lăng Hành nhận ra mình đang bị trói trên đài tế mà Sách Mã nằm hôm qua, linh lực vẫn chưa hồi phục chút nào.
Tiếng trống thùng thùng rung trời chuyển đất, đám thầy tế đeo mặt nạ vây
quanh nàng vừa hát hò vừa nhảy múa, ánh chủy thủ loang loáng khiến nàng
hoa cả mắt.
Sách Mã nói với nàng: “Đem cô làm vật tế tốt hơn
tôi, máu tươi của cô không những có thể tế trời đất, mà còn khiến cho
tất cả chiến sĩ Nhân tộc thấy rằng Thần tộc chẳng có gì đáng sợ.”
Đám thầy tế ca vang một bài ca xưa cũ, vừa nhảy múa vừa tiến lại gần nàng.
Theo nghi lễ, các thầy tế sẽ cắt đứt kinh mạch tứ chi của Tây Lăng Hành, để
máu nàng chảy theo rãnh trên đài tế xuống đất, gọi là Úy địa, sau cùng
móc tim nàng ra dâng cho trời, gọi là Tế thiên, thông qua Tế thiên Úy
địa mà đổi lấy nguyện vọng của mình.
Cổ tay cổ chân nàng bị dao cắt, nhưng vì cắt rất nhanh nên chẳng hề thấy đau.
Linh lực cũng cuồn cuộn chảy ra theo dòng máu. Tây Lăng Hành cảm nhận rõ
ràng cái chết đang đến rất gần, nàng vừa gắng gượng vùng vẫy lần cuối
trong kinh hoàng, vừa nảy sinh cảm giác hoang đường, lẽ nào nàng lại
chết trong tay mấy thầy tế tầm thường này của Nhân tộc?
Máu tươi nhuốm đỏ đài tế, Tây Lăng Hành cũng chẳng còn sức vùng vẫy nữa, đành
buông xuôi, dùng chút sinh lực cuối cùng quyến luyến ngước nhìn bầy
không xanh biếc trên đầu, cha, mẹ, ca ca… gã vô lại mặc áo đỏ Xi Vưu
cũng hiện ra trước mặt, nàng không khỏi cười khổ, tiểu tử thối, ta đã
nói không hẹn lần sau kia mà!
Thầy tế cắm chủy thủ vào ngực Tây
Lăng Hành khiến toàn thân nàng co rút lại, ánh mắt mệt mỏi ngước nhìn
trời, đồng tử giãn ra trong đau khổ, bầu trời xanh biếc tan trong mắt
nàng, biến thành vô số ánh sao băng muôn màu sắc, ý thức của nàng cũng
tan tác theo những vì sao băng đó, bay về phía màn đêm.
Nhưng đúng lúc nàng sắp bị cuốn vào màn đêm vĩnh cửu, một đôi tay rắn rỏi ấm áp chợt bế bổng thân thể nàng lên.
Hơi thở như sương mai buổi sớm, tiếng nói như phượng gáy ngọc khua, “A Hành, xin lỗi nàng, ta tới trễ!”
Lại nghe chiến sĩ Thần tộc cao giọng xin lệnh, “Điện hạ, giết hết đám loạn dân này ư?”
“Bọn họ chỉ vì sự sinh tồn của tộc nhân, vốn không có tội, thả họ về làng đi.” Giọng điệu nam tử hàm chứa nỗi xót thương.
Y vừa dùng linh lực phong bế linh thức của nàng lại, vừa ghé tai nói nhỏ: “A Hành, ta là Cao Tân Thiếu Hạo.”
Thiếu Hạo, là Thiếu Hạo mà nàng tâm tâm niệm niệm mong gặp mặt… Tây Lăng Hành muốn gắng gượng mở mắt nhìn, nhưng ý thức đã tan vào bóng tối.
Chạng vạng tối, Xi Vưu một thân hồng y giẫm trên lưng đại bàng từ trời đáp xuống.
Dưới bóng tịch dương đỏ như máu, đài tế cổ kính từng thấm đẫm biết bao máu tươi càng đượm vẻ trang nghiêm.
Linh lực mạnh mẽ tản mạn trong không khí như tuyên cáo tin dữ của kẻ sở hữu linh lực này.
Xi Vưu lại gần đài tế, thoải mái nằm phục xuống vũng máu còn tươi, nhắm
mắt lại, cố thu thập khí tức của Tây Lăng Hành vương trên vũng máu rồi
khuếch đại linh lực bản thân thông qua cây cỏ và mặt đất, để tìm kiếm
dấu tích về sinh mạng nàng.
Từ lúc chạng vạng tới khi tối om,
gắn dốc hết toàn bộ linh lực, rà qua quét lại rất nhiều lần cũng chẳng
thấy chút khí tức nào của nàng.
Nàng chết thật rồi!
Thật chẳng ngờ đùa mà hóa thật, hai người bọn họ đã không còn ngày gặp lại!
Hắn dịu dàng vỗ nhẹ lên đài tế như vỗ về tình nhân, mặc cho máu nhuộm đỏ
ngón tay, gò má, lạnh lùng giễu cợt: “Sớm biết thế này, thà cứ để cô
chết dưới tay Chúc Dung còn hơn.”
Xi Vưu quay mình nhìn vầng
trăng tròn vành vạnh treo trên đầu ngọn cây, nhớ lại lần đầu gặp Tây
Lăng Hành cũng là một đêm trăng tròn thế này. Đột nhiên hắn thấy mỏi mệt vô chừng, mấy trăm năm nay, hắn chưa từng mỏi mệt đến nhường này, thậm
chí còn có phần chán ghét thế nhân.
Hắn nhắm mắt lại thiếp đi giữa vũng máu của nàng.
Nửa đêm, Xi Vưu bỗng tỉnh dậy, mũi đầy mùi máu tanh tanh ngòn ngọt.
Hắn đan hai tay vào nhau gối đầu lên, nằm ngửa giữa đài tế ngắm nhìn vầng
trăng hiu quạnh mà sáng tỏ, bỗng thấy lẻ loi vô hạn, tại sao ông trời
còn để hắn gặp lại nàng ở ngoại vi Bác Phụ quốc chứ?
Hắn nhắm mắt thì thầm: “Tây Lăng Hành, sớm biết thế này thà không gặp lại!”
Linh lực theo máu nàng chạy ra cuồn cuộn thấm vào lòng đất, khiến cây cối
trong làng tăng trưởng vùn vụt, trùm lên đường cái, vây lấy tường nhà,
phong kín cửa sổ. Tới khi thức giấc, đám dân làng kinh hoàng nhận ra nhà nào nhà nấy đều xanh mướt một màu cây cỏ, hơn nữa chúng vẫn không ngừng sinh sôi, nhìn thì mềm mại mà chèn vỡ tủ, vặn gãy ghế, quấn lấy bất kể
nam phụ lão ấu.
Tiếng kêu thảm thiết từ trong núi liên tục vẳng
ra, vô số chim muông cảm nhận được nỗi kinh hoàng liền xao xác bay đi
cả, thôn làng tĩnh mịch dường như đã biến thành một vùng đất chết. Riêng mìn