XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329332

Bình chọn: 8.5.00/10/933 lượt.

g áo đỏ nhanh như chớp lao vào giữa xoáy nước, ôm chặt

lấy A Hành, mái tóc pha lẫn sợi bạc xõa tung như hai tấm bình phong,

ngăn dòng nước lại. Sóng dữ ngợp trời khiến nhật nguyệt cũng phải biến

sắc, vậy mà cơn hồng thủy hung hãn như mãnh thú đó lại e dè nhường bước

trước Xi Vưu, vòng qua người hắn rồi chảy tiếp.

Không kịp kéo A Hành ngoi lên, Xi Vưu chỉ còn cách cúi đầu hôn A Hành, phà không khí trong lành vào miệng nàng.

A Hành ho sặc lên, từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt, nàng liền trông thấy gương mặt tái mét của Xi Vưu đang mỉm cười nhìn mình. A Tệ cưỡi lên lưng Tiêu Dao bấy giờ đã hóa thành cá, nhe

răng cười không khép được miệng, trong khi Tiêu Dao phồng mang trợn mắt

vẻ giận dữ.

Sóng dữ vẫn cuồn cuộn rít gào xung quanh, nhưng giữa vòng tay chàng, chỉ có bình yên.

“Ta đang mơ ư?”

Xi Vưu dụi đầu vào mặt nàng: “Không đâu!”

A Hành giàn giụa nước mắt, yếu ớt than: “Ta gọi chàng mãi, gọi đến khan cả họng, còn tưởng chàng không tới nữa chứ.”

Xi Vưu dịu giọng dỗ dành: “Nàng quên rồi sao? Dưới cội hoa anh đào, không

gặp không về, ta đã hứa với nàng sẽ không thất hứa lần nữa mà, sao có

thể không tới chứ?”

A Hành mừng mừng tủi tủi, “Tiếc rằng nơi này chẳng phải Cửu Lê, cũng chẳng phải dưới cội hoa đào.”

Xi Vưu cười: “Chờ ta giải quyết xong trận hồng thủy này, sẽ đưa nàng đi ngắm hoa đào.” Nói rồi hắn lao vút lên mặt nước.

A Hành hai tay ôm bụng, rúc vào lòng Xi Vưu, nàng đã hoàn toàn kiệt sức,

bải hoải đến từng lỗ chân lông, nhưng có vòng tay hắn chở che, dù phong

ba bão táp xung quanh dữ dội chừng nào, nàng cũng chẳng sợ.

Ứng Long phụng lệnh Hoàng Đế cắt đứt nguồn nước của Trạch Châu, có điều y vẫn ngỡ đây là kế công thành như lần trước.

Nghe kèn hiệu xung trận, y cùng Hiên Viên Hưu tập trung quân lên gò đất cao, chuẩn bị tấn công Trạch Châu, thì lại được lệnh của Di Bành án binh bất động.

Ứng Long lấy làm lạ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ đợi lệnh.

Trạch Châu thành nằm lặng bên bờ Hoạch Trạch cạn khô, từ xa trông lại, chỉ

thấy từng vệt từng vệt sáng loang loáng, chính là khôi giáp của binh

tướng phản chiếu ánh mặt trời, đủ biết trong thành phòng bị nghiêm ngặt

tới đâu.

Hồi kèn vừa rúc như một lời tuyên cáo: nếu Trạch Châu

thành không chịu đầu hàng, Hiên Viên tộc sẽ phát động tấn công. Lập tức, tất cả các binh sĩ trong thành đều căng thẳng chuẩn bị ứng chiến.

Phong Bá mặc võ phục sát người, ngoài áo khoác choàng đen, hiên ngang đi giữa hàng quân, cả Trạch Châu đều im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng chân

hắn. Bước lên thành lâu, hắn cao giọng nói: “Quân Hiên Viên đông gấp năm lần chúng ta nên nếu các ngươi muốn bỏ chạy, ta cũng rất thông cảm, ai

không muốn đánh thì rời hàng ngũ ngay đi.”

Đợi một hồi, chẳng

thấy ai bước ra, Phong Bá bật cười sảng khoái: “Các huynh đệ, đã vậy

chúng ta quyết tử chiến đến cùng! Vì Xi Vưu!”

“Vì Xi Vưu!”

Tiếng ba quân hô theo vang dội cả đất trời.

Phong Bá tươi cười, đưa mắt nhìn gã gù đứng khuất trong góc tối, mặt gã đeo

một chiếc mặt nạ bạc, tỏa ánh sang lạnh lẽo, cộng thêm ngoại hình dị

dạng khiến người ta vừa thấy đã gớm, chỉ muốn quay đi.

Kẻ gù

mang mặt nạ này chính là Vũ Sư mà Phong Bá hằng kính trọng, hai người

bọn họ đã đồng lòng hợp sức đẩy lùi bao đợt tiến công của Hiên Viên.

Hai bên trao đổi một ánh mắt, đều thấu rõ quyết tâm tử chiến của đối phương.

Phong Bá mỉm cười nhoài người trên đầu thành, nhìn về phía quân lính Hiên

Viên, thấy họ án binh bất động, hắn lấy làm thắc mắc: Lẽ nào chúng không hiểu sĩ khí chỉ sôi sục chốc lát, giằng dai càng lâu, sĩ khí sẽ từ từ

suy giảm sao?

Thấy dòng Hoạch Trạch cạn khô, lại quan sát kỹ thế trận Hiên Viên, Phong Bá nghĩ chắc đối phương không thể xả nước công

thành. Nếu xảy ra, nước Hoạch Trạch ào ào trút xuống như thác lũ, quân

lính bên đó sẽ bị cuốn trôi trước.

Đột nhiên, hắn nghe thấy mấy

tiếng nổ chát chúa, trên trời bỗng xuất hiện vô sô con cá đỏ ối như ráng chiều, sáng rực cả bầu trời, binh sĩ hai bên đều hiếu kỳ ngẩng đầu lên

nhìn.

Ứng Long xuất thân từ Thủy tộc, cảm giác rất nhạy bén, y

liếc nhìn phía cuối chân trời, lập tức tái mét mặt, rít lên nhìn Di Bành ngạo nghễ đứng trên cao: “Cửu điện hạ, ngài định làm gì thế?”

Di Bành chỉ cười không đáp. Bấy giờ Ứng Long mới bàng hoàng nhận ra, trong mắt Di Bành, Ứng Long và binh sĩ của y đều là người của Thanh Dương, Di Bành chẳng những muốn trừ khử Thanh Dương mà còn muốn nhổ cỏ tận gốc,

diệt sạch những người ủng hộ Đại điện hạ.

Phong Bá ngẩn cao đầu

nhìn bầy cá tung tăng bơi lội trên không, dường như đã phát hiện ra gì

đó, nheo nheo mắt trông về phía chân trời, đột nhiên, hắn giật thót

mình, sững sờ không dám tin Di Bành lại điên cuồng phạm vào trọng tội

trong trời đất, xả nước nhấn chìm Trạch Châu thành, khiến sinh linh đồ

thán, thậm chí nhẫn tâm tuẫn táng cả quân đội của mình.

Phong Bá nghi hoặc đưa mắt nhìn Vũ Sư, Vũ Sư liền khẳng định chắc như đinh đóng

cột: “Di Bành điên rồi!” Giọng hắn khàn khàn như thể bị bỏng họng.

Sấm rền dậy đất, nước lũ ngợp trời ào ào đổ đến, thoạt thấy một sợi chỉ

trắng bạc lấp lánh chậm rãi bò