Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328882

Bình chọn: 7.5.00/10/888 lượt.

dập đầu ba cái mà thôi.

Tuấn Đế mỉm cười vẫy ta ra hiệu cho tất cả đứng lên. Lời nói cử chỉ của ông vẫn hệt như vị công tử tiêu sái thuở nào, chỉ có điều mái tóc đã bạc phơ, gương mặt nhăn nheo vì tuổi

tác.

Trung Dung quỳ sụp xuống trước mặt Tuấn Đế, nghẹn ngào hỏi: “Phụ vương, Nhị ca và mẫu hậu đều bị giam dưới Ngũ Thần sơn, đây là ý

chỉ của Người sao?”

“Là ý của ta, Yến Long phản bội ta, thay thế toàn bộ thị vệ trong cung, toan giám sát ta hằng ngày, tội không thể tha được.”

Trung Dung khóc òa lên: “Nhị ca quyết không có ý bội phản phụ vương đâu, chỉ

là Nhị ca sợ…” Trung Dung liếc nhìn Thiếu Hạo, nuốt vội nửa câu sau

xuống. Tuấn Đế liền kết thúc chủ đề: “Con lui xuống đi, hôm nay là ngày

đại hỷ, đừng nhắc mấy chuyện không vui này nữa.”

Thấy Trung Dung vẫn chần chừ không chịu lui, hai tên thị vệ bèn tiến lại kéo hắn xuống, nào ngờ hắn níu chặt lấy áo Tuấn Đế hỏi dồn: “Phụ vương mắc bệnh phải

nhường ngôi cho Thiếu Hạo thật ư? Hôm nay tất cả huynh đệ chúng con đều

có mặt ở đây, Người hãy chính miệng nói rõ với mọi người đi!”

Câu hỏi thẳng thừng mà sắc bén này của Trung Dung vừa thốt ra, cả đại điện

tức thời lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất. A

Hành ngồi bên sợ cứng cả người, chỉ cần một lời của Tuấn Đế thôi, Thiếu

Hạo sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, mọi công lao đều đổ sông đổ biển

hết.

Tuấn Đế nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc kẻ nào ở sau lưng đâm

bị thóc chọc bị gạo, đơm đặt chia rẽ cha con ta thế? Năm xưa tất cả danh y cung đình cùng thầy thuốc dân gian mà các con tiến cử đều đã thăm

bệnh cho ta rồi kia mà, quả thực ta thân mang trọng bệnh, không thể xử

lý quốc sự nên mới thoái vị nhường ngôi cho Thiếu Hạo, chẳng lẽ các con

thấy mình tài giỏi hơn Thiếu Hạo ư?”

Nói rồi Tuấn Đế đưa mắt nhìn khắp lượt hai mươi mấy người con trai, nhìn đến đâu, họ quỳ rạp xuống đến đó.

Trung Dung hét lên: “Con không tin! Phụ vương, trong chuyện này nhất định có

gì mờ ám, Người đã chính miệng nói với mẫu hậu rằng muốn truyền vương vị lại cho…”

Thiếu Hạo trừng mắt nhìn đám thị vệ, lập tức bọn

chúng xúm vào giằng tay Trung Dung khỏi vạt áo Tuấn Đế, lôi ra ngoài

điện, không để hắn kịp nói hết câu.

Tất cả mọi người trong điện

đều nín thin thít, không một ai dám ho he, cả đại điện chỉ nghe thấy

tiếng gào khóc của Trung Dung vẳng lại.

Thấy không khí căng thẳng, A Hành bèn quay sang dặn nhỏ Bán Hạ: “Mau bế Cửu Dao ra đây.”

Thị nữ bồng Cửu Dao tới trước mặt Tuấn Đế. Tuấn Đế cúi đầu ngắm cô bé thiêm thiếp ngủ hồi lâu, khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt non tơ, ánh mắt đầy

trìu mến. Mọi người xung quanh được thể liền xúm lấy nịnh nọt tâng bốc:

“Trông vương cơ giống ông nội quá chừng!”

Tuấn Đế ngẩng lên bảo

Thiếu Hạo: “Nhớ năm xưa cung nữ bế con tới trước mặt ta, chúc mừng ta

vừa có một đứa con trai, ai nấy đều khen con giống ta như tạc. Càng lớn, con càng giỏi giang xuất sắc khiến người ta không thể không thương, ta

yêu con đến nỗi chẳng biết phải làm sao cho đúng, muốn ôm con cũng sợ

làm thương tổn đến con, vậy mà… Mọi chuyện cứ như vừa mới hôm qua, nào

ngờ thời gian thấm thoắt bấy nhiêu năm, hết thảy đều thay đổi cả rồi!”

Mọi người nghe nói đều cười rộ lên tán thưởng, chỉ riêng A Hành lặng thinh không cười nổi.

Nói đến đó, Tuấn Đế lộ vẻ mệt mỏi, liền xua tay ra hiệu cho thị nữ ẵm lấy

Cửu Dao rồi quay sang bảo đám tùy tùng: “Ta mệt, về Kỳ viên thôi.”

Mọi người đều quỳ xuống cung tiễn.

Thiếu Hạo nắm lấy tay A Hành đi theo tiễn Tuấn Đế ra tới ngoài điện, A Hành

chăm chú nhìn Thiếu Hạo, lần này y nhất định muốn tổ chức sinh nhật cho

Tiểu Yêu thật linh đình, không tiếc phô trương lãng phí, chắc hẳn là vì

lý do này.

Ngày thứ ba, tất cả muôn dân thiên hạ sẽ tự tay thắp

hoa đăng do họ tự làm rồi thả xuống sông, chúc phúc cho Đại vương cơ Cao Tân lớn lên bình an khỏe mạnh, mong sao cô bé sẽ đem lại hạnh phúc và

hòa bình cho đất nước.

A Hành cũng tự làm một chiếc đèn hoa sen, gửi gắm tất cả nguyện vọng cầu cho con gái được bình an như ý.

Trời vừa sập tối, Thiếu Hạo và A Hành bước lên thành lâu trông xuống, thấy

dân chúng đã tụ tập động nghịt dưới thành, háo hức đợi chiêm ngưỡng ngọn đèn vương phi làm cho vương cơ.

Thiếu Hạo tươi cười cao giọng

nói: “Hôm nay ta cũng như tất cả mọi người ở đây, chỉ là một người cha

hết lòng mong mỏi cho con mình lớn lên bình an hạnh phúc mà thôi, cảm ơn các người đã tới chúc phúc con gái của ta.”

Dân chúng Cao Tân rộ lên hoan hô như sấm.

A Hành nâng tràn hoa đăng kết bằng tơ băng trên tay, Thiếu Hạo nhanh nhẹn châm lửa, ngọn đèn mỗi lúc một sáng rực lên hệt một đóa sen xanh biếc

lung linh giữa lòng bàn tay A Hành, soi tỏ một đôi người ngọc, khiến

người ngoài trông thấy cứ ngỡ như cảnh tượng cõi tiên.

Thiếu Hạo cúi xuống bế Tiểu Yêu lên, bước xuống thành lâu, A Hành cũng bưng ngọn hoa đăng, theo sát bên cạnh y.

Xi Vưu đứng giữa đám người, ngẩng đầu nhìn lên thành lâu.

Đêm tối như mực, từ dưới trông lên khó mà nhìn rõ được ba người bọn họ, chỉ thấy một đóa sen xanh biếc nở rộ giữa không trung, tỏa ra ánh xanh nhàn nhạt, bóng dáng ba ng