
một chưởng.”
A Hành đáp: “Nói ra thì dài lắm, tóm lại
hai vị thúc thúc có tin con không? Nếu để cho con an bài mọi sự thì vẫn
còn cứu được phụ vương.”
Tượng Võng không nói gì, chỉ nhìn sang
Ly Chu. Ly Chu liền nói: “Chúng ta không tin con thì còn biết tin ai?
Con cứ tùy ý quyết định mọi chuyện đi.”
“Cần tìm một vị cao thủ
tinh thông trận pháp để bày trận, sau đó con sẽ dùng linh dược giúp phụ
vương điều dưỡng, nếu mọi việc thuận lợi, chắc có thể giữ được tính
mạng. Linh dược con đã có đủ đầy rồi, chỉ thiếu cao thủ bày trận…”
Tri Mạt chợt bước vào nói: “Xin để vi thần bày trận.”
Tượng Võng vô cùng kinh ngạc, mừng đến nỗi thiếu điều nhảy cẩng lên: “Rốt cuộc ông cũng quay về rồi!”
Thuở nhỏ, A Hành đã lớn lên cùng những câu chuyện của Tri Mạt, theo nàng
được biết, ông ta vốn thuộc tầng lớp hạ lưu ở Cao Tân khi quen biết phụ
vương, ông ta rất tinh thông trận pháp, giỏi bày mưu tính kế, từng phò
tá phụ vương lập ra Hiên Viên quốc, là khai quốc công thần bậc nhất Hiên Viện, được tôn vinh là Đế sư. Nhưng sau khi Hiên Viên lập quốc, ông ta
và Hoàng Đế nảy sinh bất đồng, quan hệ ngày càng lạt lẽo, trước trận
Phản Tuyền lần thứ nhất, ông đã treo ấn từ quan, ẩn cư lánh đời.
Luy Tổ rất mực kính trọng Tri Mạt nên trước mặt ông, xưa nay A Hành chưa hề coi mình là vương cơ, vội hành lễ với Tri Mạt: “Mọi chuyện xin trông cả vào bá bá.”
Theo yêu cầu của A Hành, Tri Mạt dốc hết tâm sức
bày bố trận pháp, còn nàng phong ấn thân thể Hoàng Đế vào trận, tạm thời tính mạng Hoàng Đế không có gì đáng ngại, nhưng rốt cuộc có trị khỏi
được hay không, còn phải trông vào y thuật của A Hành và sức khỏe của
Hoàng Đế.
Nửa đêm, A Hành dỗ Chuyên Húc và Tiểu Yêu ngủ xong,
vừa bước ra khỏi phòng, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, xuýt nữa ngất
xỉu. Bây giờ nàng mới sực nhớ ra mình đã không ăn không uống suốt một
ngày trời, định tìm gì đó ăn đỡ, nhưng lại thấy nôn nao trong dạ, chẳng
biết phải ăn gì nữa.
Nàng tìm được trong bếp nửa hũ dâu lạnh
chính tay Luy Tổ làm, bèn lặng lẽ ôm vào lòng, ngồi xuống chiếc sập bên
cửa sổ, nhón mấy chum đưa lên miệng, vị dâu lành lạnh man mát, chua chua ngòn ngọt tan ra trong miệng.
A Hành nhắm nghiền mắt lại, tựa
như trông thấy tuyết rơi lả tả, Đại ca vận áo lam đứng giữa một trời
tuyết trắng, mẫu hậu đẩy cửa sổ, nhìn mưa tuyết đầy trời, liền sai cung
nữ đi hái dâu lạnh tươi rói, trong khi nàng và Tứ ca đang nằm dài ra
tuyết cười đùa, chuẩn bị bắc bếp lò hâm rượu, Xương Phó mặc chiếc váy đỏ hồng, vốc tuyết ném vào đầu cả hai. A Hành bật dậy đuổi theo Xương Phó, hai người đều ngả nhào xuống tuyết.
A Hành nhoẻn miệng cười, lại nhón một vốc bia lạnh đưa lên miệng, những mong kéo dài niềm hạnh phúc ngòn ngọt chua chua ấy.
Xương Phó bị huynh muội nàng ảnh hưởng, cũng rất thích ăn dâu lạnh, ba người
chẳng hề ngại rét, còn đứng ngay dưới gốc dâu, vừa cười đùa vừa hái dâu
ăn. Những lúc ấy, Đại ca thường đứng xa xa nhìn lại, dẫu có bắt chuyện, y cũng chỉ ơ hờ vài câu rồi thôi. Nhiều lúc A Hành phát cáu, liền lấy
tuyết ném y, tới chừng y ngoảnh đầu nhìn, nàng liền chạy đến nấp sau
lưng Xương Phó, đại ca rất nghiêm khắc với nàng và Tứ ca, nhưng rất ôn
hòa với Xương Phó.
Đợi Đại ca quay đi, nàng lại tiếp tục dương
oai diễu võ, tay đấm chân đá với bóng lưng y, nhưng hễ y ngoái đầu là
nàng nem nép, còn ngoan hơn thỏ, Xương Phó đứng bên vừa cười vừa ghẹo
nàng.
A Hành cười, lại thò tay vào hũ, nhưng chỉ bốc vào khoảng
không, thì ra nàng đã ăn hết nửa hũ dâu lạnh, chẳng còn sót mảy may! Bao nhiêu mộng mơ đều tan cả rồi!
A Hành lần tay vét nốt bên thành
hũ, cuối cùng cũng vét được mấy mẩu vụn dính trên thành, nàng nhìn nhúm
dâu lạnh còn sót lại, toan đưa lên miệng, nhưng lại tiếc rẻ không đành,
ngẩn người ra nhìn một lúc lâu, mới dè dặt đưa từng mẩu nhỏ vào miệng.
Chua chua ngòn ngọt, lành lạnh man mát.
Nàng ôm lấy chiếc hũ không, nước mắt như mưa.
Xi Vưu đáp xuống giữa sân, nhìn vào thấy trong nhà tối om. Gió động song sa, phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Xi Vưu bước lại gần bên song, tiếng động kia càng lúc càng rõ hơn, hóa ra là tiếng khóc tức tưởi.
Tiếng thổn thức đứt quãng, nhưng lại liên tục cứa vào lòng hắn.
Tay hắn đặt lên cửa sổ, chỉ cần đẩy khẽ một cái là mở được cửa sổ ra, lau
khô nước mắt cho nàng, nhưng hắn quyết không dám dùng đôi tay đẫm máu
này chạm tới nàng, vỗ về nàng.
A Hành áp mặt vào hũ dâu lạnh rỗng không, giọng khản đặc, “Chàng ở ngoài ư?”
“Ừm.”
“Sao sáng nay chàng không nói thực với ta?”
Xi Vưu lặng thinh.
“Ta biết chàng muốn báo thù cho Du Võng, nhưng dù sao đó cũng là người đã sinh ra ta, nuôi nấng ta.”
Xi Vưu máy môi, nhưng chẳng thốt nổi lời nào. Kẻ đả thương Hoàng Đế là
hắn, hạ lệnh đồ sát binh sĩ Hiên Viên là hắn, có giải thích cũng chỉ là
viện cớ, nên hắn không muốn, càng không buồn giải thích.
A Hành khẽ nói: “Chàng về đi, hiện giờ phụ vương đang trọng thương hôn mê, sống chết khó liệu, ta phải chăm sóc cho người.”
Xi Vưu vẫn bình thản đứng đó, nhưng bàn tay đặt trên khung cửa lại run bắn lên, linh khí tràn ra như nước vỡ b