
Tệ lánh trái né phải vừa vây Trụ Nhan hoa toan gỡ sợi dây ra, nhưng sợi dây vẫn linh hoạt uốn éo như rắn, không chỉ tránh được hết các đòn tấn công mà còn vây chặt lấy nàng.
Để giải vây cho A Hành, Liệt Dương bèn phun ra một chuỗi lửa đỏ lôi kéo sự chú ý
của Thanh Dương, nhân lúc y lơ là, A Tệ liền thừa cơ lén cắn đứt dây.
Thấy sợi dây quấn quanh A Hành sắp tuột ra, Thanh Dương nổi cáu quát Liệt Dương: “Súc sinh, còn không mau tránh ra!”
Liệt Dương tức thì phun ra một đám lửa khổng lồ cao đến ba trượng vây lấy
Thanh Dương. Trông thấy Phượng Hoàng huyền hỏa, Thanh Dương vô cùng kinh ngạc, hóa ra con chim này còn biết giả ngu giấu nghề, lừa cho kẻ địch
coi thường mình rồi bất ngờ tập kích nữa.
Trùng Minh điểu tọa kỵ của y tuy là mãnh cầm hàng đầu trên đại hoang, đấu ngang tay được với
cọp beo nhưng muôn chim trời sinh đều kính sợ phượng hoàng, trông thấy
Phượng Hoàng huyền hỏa, nghe tiếng phượng gáy thành thót, nó chẳng dám
đối kháng trực diện cùng Liệt Dương nữa, động tác cũng chậm chạp đi
nhiều.
A Hành vội thừa cơ vùng khỏi dây trói, vươn mình nhảy lên lưng A Tệ bay vút đi, “Liệt Dương, chạy mau!”
Nào ngờ Liệt Dương sẵn tính nóng như lửa, vừa nãy bị Thanh Dương chửi mắng, đời nào chịu nghe lời A Hành mà bỏ chạy, ngược lại còn liều mạng sấn
tới tấn công Thanh Dương.
Thấy vậy, Thanh Dương bèn nổi sát tâm, nếu không giết con chim này đi, ắt tọa kỵ Trùng Minh điểu của y còn run rẩy sợ hãi, dù thúc ép thế nào nó cũng chẳng dám dốc toàn lực truy đuổi A Hành. Y ép buộc Trùng Minh điểu bay về phía Liệt Dương, thản nhiên
xông qua Phượng Hoàng huyền hỏa đang cháy rừng rực, bàn tay chợt biến
thành trắng xóa như tuyết, tấn công Liệt Dương.
A Hành quay đầu
trông thấy, hồn phi phách tán, chẳng kịp gọi A Tệ, lập tức bổ nhào trở
lại, trong nháy mắt nàng đã dung linh lực chật vật giằng được Liệt Dương ra, nhưng thân mình đang lơ lửng giữa không trung, không tránh nổi
chưởng lực của Thanh Dương, liền bị đánh trúng.
Thấy thân hình nàng rơi nhanh xuống dưới, Thanh Dương tái mặt vội nhảy khỏi tọa kỵ, ôm chầm lấy nàng.
Hết thảy mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, lúc này A Tệ mới kịp bay ngược trở lại, túm được cả Thanh Dương và A Hành.
Thấy A Hành đỡ một chưởng cho mình, Liệt Dương phẫn nộ kêu lên quang quác,
toàn thân bốc lửa rừng rực, biến thành một cuộn lửa đen điên cuồng đâm
bổ vào Thanh Dương.
Thanh Dương một tay ôm lấy A Hành, tay kia giơ lên toan giết luôn con Lang điểu tự chuốc tai vạ.
“Đại ca!” A Hành níu chặt lấy tay Thanh Dương cầu khần, nhưng vừa mở miệng
nàng đã phun ra một búng máu, bắn hết lên ngực Thanh Dương.
Thanh Dương thu tay lại, chỉ dùng tơ Thiên Tằm biến ra một tấm lưới lớn, quấn chặt lấy Liệt Dương. Tơ Thiên Tằm vốn chẳng chịu được Phượng Hoàng
huyền hỏa, nhưng mấy sợi tơ Thiên Tằm này lấy từ tấm áo bảo mà Luy Tổ
dệt cho Thanh Dương, lại có linh lực của Thanh Dương bảo hộ nên Liệt
Dương không sao đốt cháy nổi.
Thanh Dương tranh thủ khám qua
thương thế của em gái, thấy cũng không có gì nghiêm trọng, may mà y chỉ
dùng có bốn thành linh lực, y phục trên người A Hành lại do chính tay
Luy Tổ dệt nên đã hóa giải mất ba thành.
A Hành ngoan ngoãn dựa
vào lòng Đại ca như thể đã từ bỏ ý định chạy trốn vì vết thương, nhưng
khi Thanh Dương vừa định trị thương cho nàng, A Hành bất ngờ khống chế
mệnh môn y, lại dùng đào hoa chưởng độc của Trụ Nhan hoa phong bế không
cho linh khí của y vận hành, giữ chặt Thanh Dương lại.
Nàng cười hì hì nhảy lên lưng A Tệ, ngoái đầu nói với Thanh Dương, “Đại ca, huynh cứ ở đây hóng gió ngắm sao một lát đi, đào hoa chưởng độc này tuy lợi
hại nhưng huynh là Hiên Viên Thanh Dương cơ mà, chút độc này có nhằm nhò gì đâu.”
Thanh Dương trừng mắt nhìn nàng: “Muội cũng biết ta là Hiên Viên Thanh Dương, khắp đại hoang này chẳng thần tiên hay yêu quái
nào có thể dễ dàng đả thương ta như thế, chẳng qua ta không đề phòng
muội muội mình nên muội mới đắc thủ đó thôi! Vì một gã đàn ông khác mà
muội dám xuống tay đả thương Đại ca mình, có đáng không?”
A Hành thầm áy náy trong lòng, chỉ nói: “Đại ca, muội không muốn đả thương
huynh, chỉ là muội quả thật không muốn lấy Thiếu Hạo.”
Thanh
Dương nói: “Muội tưởng muội chạy thoát được ư? Đừng quên phụ vương đã
từng nói, nếu phát hiện ra muội trốn xuống núi, Người nhất định sẽ
nghiêm trị!”
A Hành nghiến răng thúc A Tệ bay về hướng Cửu Lê,
“Đại ca, tha lỗi cho muội.” Nàng đã hứa với Xi Vưu, dù thế nào nàng cũng phải đi gặp hắn.
Chập tối hôm sau, A Hành đã tới sơn trại Cửu Lê tộc.
Hoa đào trong núi Cửu Lê rực rỡ như lửa như tranh, bạt ngàn sơn dã phủ đầy một màu đỏ thắm, xán lạn tựa ráng chiều.
A Hành đã quen đường, cứ men theo tiếng ca đi sâu vào trong.
Trong sơn cốc chẳng có đài tế cũng chẳng có lễ vật cúng tế, chỉ thấy từng
đống lửa cháy rừng rực. Thanh niên thiếu nữ vây quanh đống lửa ca múa,
ăn vận rất giản dị, lời ca cũng rất giản đơn nhưng giọng hát vẫn ngân
lên lảnh lót, điệu múa vẫn sôi động, tiếng cười vẫn say đắm lòng người.
Ánh lửa bập bùng khiến gương mặt họ hồng rực lên đầy khỏe khoắ