
đang diễn ra, nhưng dây dưa quá lâu nhất định sẽ khiến
họ sinh nghi.
Chẳng thể lằng nhằng với Xi Vưu mãi, y đành nói
nhỏ: “Xin đắc tội!” Dứt lời năm ngón tay y liền biến thành năm con thủy
long trắng xóa, ngẩng đầu há miệng lao về phía Xi Vưu.
Sóng cuộn ngập trời, bị năm con rồng đồng loạt công kích, Xi Vưu không sao chống
đỡ nổi, rớt khỏi lưng đại bàng rơi xuống sông, đại bàng kêu lên một
tiếng bi thương rồi vội vã lao xuống cứu chủ.
Một bàn tay Thiếu
Hạo trước sau vẫn nắm chặt lấy tay Hiên Viên Bạt, y nhìn nàng như dò
hỏi, thấy Hiên Viên Bạt gật đầu, y liền dắt nàng bước tiếp.
Vừa
đi được một quãng, bỗng Xi Vưu đột ngột từ dưới nước lao lên, thúc đại
bàng chặn trước mặt hai người, hắn đã bị thương, cả người ướt sũng,
trông vô cùng nhếch nhác nhưng gương mặt vẫn đầy vẻ kiệt ngạo ngông
cuồng, chẳng hề sợ hãi, cũng chẳng buồn để tâm rằng mình không phải đối
thủ của Thiếu Hạo, hai bên bờ lại có quân tinh nhuệ của Cao Tân và Hiên
Viên, chỉ cần Thiếu Hạo ra lệnh, hắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Hai bàn tay Xi Vưu chợt đỏ rực lên như máu, chuẩn bị ra tay, lần này Thiếu
Hạo cũng không dám khinh địch đành buông Hiên Viên Bạt ra, chậm rãi giơ
tay trái lên. Thấy vậy Hiên Viên Bạt hoảng hốt chạy tới chắn trước mặt
Thiếu Hạo, cao giọng mắng Xi Vưu: “Quân càn rỡ không hiểu lễ giáo kia,
muốn cướp dâu cũng phải xem mình có xứng không chứ, Thiếu Hạo thân phận
tôn quý, thần lực cao cường, dung mạo tuấn tú, ngươi có chỗ nào sánh
được với chàng? Lẽ nào ta lại bỏ trân châu đi vớt mắt cá ư? Ngươi biết
thân biết phận chút đi, đừng làm chuyện không tự lượng sức nữa!”
Xi Vưu sững sờ nhìn A Hành như không tin vào tai mình, niềm căm uất trào
dâng, bi thương và phẫn nộ cuộn lên trong lòng khiến lồng ngực hắn phập
phồng dữ dội, “Ta không tin đây là lời nói của Tây Lăng Hành mà ta
quen.”
“Ngươi tự mình kêu Tây Lăng Hành đấy chứ, ta nói ngươi hay, từ đầu chí cuối chỉ có Hiên Viên Bạt mà thôi.”
Cặp mắt Xi Vưu vụt tối sầm, hắn không giận mà còn cười vang, gật gật đầu,
“Té ra ta có mắt như mù, đã đặt tình cảm nhầm chỗ!” Nói rồi hắn vừa cười thê thiết vừa cởi áo ném trả A Hành.
Đại bàng sải cánh đưa hắn
bay đi mất, trong nháy mắt cả người cả chim đều khuất sau màn khói mây
mờ mịt, chỉ còn manh áo bào đỏ rực phất phơ rơi xuống trước mặt Hiên
Viên Bạt.
Tổ kia thước ở sẵn sàng
Chim cưu bay đến đậu quàng vào trong
Bây giờ nàng ấy lấy chồng
Ngựa xe như nước tới cùng đón dâu
Gió nổi lên xua tan hết mây mù, dân chúng đôi bờ lại nhìn rõ cảnh tượng
trên sông, thấy Thiếu Hạo đã đứng bên Tây Lăng Hành, họ xôn xao mừng rỡ
rồi hòa giọng với đội lễ nhạc Cao Tân ca vang khúc rước dâu:
Tổ kia thước ở đã lâu
Chim cưu bay đến tranh nhau ở bừa
Bây giờ nàng lấy con vua
Ngựa xe như nước đi đưa tiễn nàng
Tổ kia thước ở rõ ràng
Chim cưu kéo đến cả đàn ở tranh
Nàng kia cưới đúng giờ lành
Ngựa xe như nước chầu quanh chúc mừng.
Trong tiếng hát rước dâu rộn rã, trước sự mong đợi hân hoan của dân chúng hai bên bờ, Thiếu Hạo và Hiên Viên Bạt nhìn nhau, chẳng hẹn mà cùng đưa tay ra nắm chặt lấy tay người kia.
Tức thời dân chúng đôi bờ đều đồng loạt hoan hô vang trời dậy đất, tiếng reo hò lan đi khắp nơi, chấn động cả mây xanh.
Nghe tiếng reo mừng vẳng lại, Xi Vưu đang ngồi trên lưng đại bàng vận linh
lực trị thương lập tức rối loạn khí tức, máu tươi trào lên tận cổ họng
nhưng hắn cương cường nghiến răng nuốt xuống.
Thiếu Hạo nhìn tấm áo đỏ rực dưới chân chần chừ chưa dám bước lên, trái lại Hiên Viên Bạt
lờ đi như không thấy, dẫm thẳng lên hồng bào, nhờ Huyền điểu dẫn đường,
hai người lại đi tiếp.
Từng bước từng bước băng qua cầu Huyền điểu theo đúng lễ nghi, bước lên mảnh đất thuộc Cao Tân quốc.
Hàng ngàn cánh Huyền điểu chao liệng trên không, muôn vàn đóa hoa rợp trời khoe sắc, vô số dân chúng reo hò nhảy múa.
Bây giờ nàng ấy lấy chồng
Ngựa xe như nước tới cùng đón dâu
Bây giờ nàng lấy con vua
Ngựa xe như nước đi đưa tiễn nàng
Nàng kia cưới đúng giờ lành
Ngựa xe như nước chầu quanh chúc mừng.
Men theo con đường rực rỡ sắc hoa, Thiếu Hạo nắm tay Hiên Viên Bạt tới
trước cỗ xe ngọc chạm trổ rồng bay phượng múa, Hiên Viên Bạt vén áo bước lên nhưng bất giác vẫn ngoái đầu ngóng sang bờ bên kia, nơi đó là cố
quốc nơi nàng sinh ra và lớn lên, có những người thân yêu ruột thịt của
nàng.
Như có cảm ứng tâm linh, Xương Ý cũng lập tức giơ tay, vừa chạy dọc bờ sông, vừa vẫy vẫy tay với nàng.
Hiên Viên Bạt mỉm cười, quay mình bước lên xe ngồi cạnh Thiếu Hạo, nhưng
đúng lúc xe ngọc bay lên, nàng không khỏi ngoảnh đầu dõi mắt trông về xa tít cuối trời.
Giờ hắn thế nào rồi!?
Cao Tân Thiếu Hạo
dùng nghi lễ long trọng nhất cưới Hiên Viên Bạt về làm vợ, Tuấn Đế cũng
vô cùng sủng ái nàng dâu vừa vào cửa, ban cho nàng ở Thừa Hoa điện- cung điện lớn thứ hai trong Ngũ Thần sơn[3'>, các ân điển khác cũng khó mà kể xiết.
[3'> Ngũ Thần sơn: ở Quy khư, nơi ngàn vạn dòng nước cùng
đổ về có năm ngọn núi, vì là nơi ở của thần tiên nên được tôn xưng là
Ngũ Thần sơn. Theo Sơn Hải kinh ghi chép về nơi ở của Thần hệ Tuấn Đế,
V