
n khác không kịp chuẩn bị, bọn người bên kia cũng quá kém cỏi, ngày mai đổi thành cậu đi, có lực uy hiếp một chút.”
“Lâm ca, chút chuyện này, bảo Tiểu Dương đi đi, tôi không hiểu tài vụ.”
“Không được, cậu đi, cùng đi cũng được, bằng không trời mới biết muốn kéo dài tới lúc nào.”
“Vậy cũng được.”
Để điện thoại xuống, anh chỉ có thể hỏa tốc gọi điện thoại, đánh thức cấp dưới nữ tài vụ họ Dương kia, bảo cô nhận tài liệu đưa tới, thông báo cô chuẩn bị một chút, sau đó là một đêm không ngủ… Thì ra anh chẳng phải là quản lý bộ phận kỹ thuật gì, lại thành một tiểu binh tiên phong rồi… còn là làm trâu làm ngựa…
Giày vò cả đêm, đến hơn ba giờ sáng mới bắt đầu ngủ được, không ngờ tám giờ sáng hôm sau lại bị điện thoại di động đánh thức.
Cố Ngự Lâm mơ mơ màng màng tắt điện thoại di động, bịt kín chăn muốn ngủ tiếp, tiếng chuông cũng không không buông tha tiếp tục vang. Anh nhấn tắt, nó lại vang, cứ lặp đi lặp lại.
Lần thứ tư vang lên, Cố Ngự Lâm rốt cuộc tỉnh táo, tiếng chuông này rất quen thuộc… là Lí Mặc Khải đấy!
Anh vội vàng nhấn nút trả lời, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn: “Cố Ngự Lâm, mình rất trung thành và tận tâm báo tin tức cho cậu trước tiên, cậu lại dám tắt điện thoại của mình blah blah blah...”
“Ngừng! Nói điểm chính! Lí Mặc Khải, có phải hay không, có phải hay không cậu có tin tức của cô ấy?” Cố Ngự Lâm cà lăm rồi.
“Sáng sớm Tiếu Tiếu mới nhận được tin, cậu nói đi, chúng ta có thể chuyển máy không? Tốn chút thời gian, sợ cậu gấp gáp.”
“…Chuyển máy đi.”
Một hồi tiếng vang xột xột xoạt xoạt, bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, sau đó giọng nói của Lí Mặc Khải truyền đến: Tiếu Tiếu, em nói đi.
Cố Ngự Lâm cảm giác mình lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, trái tim “Thình thịch thình thịch” đập loạn không ngừng, chỉ có thể không ngừng nói thầm trong lòng: chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, chớ khẩn trương...
“A lô? Là Cố đại ca sao?” Tiếu Tiếu chưa từng gặp anh, chỉ từ trong miệng Tống Hàng Hàng biết sự tồn tại của Cố Ngự Lâm, biết là truyền tin cho anh, thật ra chuyện cụ thể lại không biết.
“Là tôi, tôi là Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm.” Anh lại nói, “Có, có tin tức Hàng Hàng sao? Là gì?”
“Chị Hàng Hàng nói… địa chỉ của cô ấy, Cố đại ca anh cầm bút trước đi, ghi lại.”
“Ừ, tôi đã cầm đây rồi, cô nói đi.”
“Số 201 – tầng 7 – vườn hoa XX – phố X – khu XX – Bắc Kinh.”
“Đã ghi, cô ấy, cô ấy còn nói gì nữa?”
Đối phương thoáng chần chờ một chút.
“Chị Hàng Hàng còn nói... chị ấy còn nói, chị ấy sắp kết hôn... Mời anh tham dự.” “Chị Hàng Hàng còn nói... Cô ấy còn nói, cô ấy kết hôn... Mời đi tham dự.”
Hô hấp Cố Ngự Lâm chợt cứng lại, điện thoại trên tay “Bốp” một tiếng, lăn trên mặt đất.
“Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm, cậu không sao chứ? Cậu còn tốt đó chứ?” Trên mặt đất, đầu kia điện thoại đổi thành Lí Mặc Khải, lo lắng hô tên anh.
Cố Ngự Lâm sững sờ cúi đầu, hồi lâu mới chậm rãi nhặt điện thoại di động lên, “Tôi... không có việc gì... vô cùng tốt...”
“Cố Ngự Lâm, chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi... đi hay không đi... ứng đối ra sao... Cố Ngự Lâm, đừng trẻ con như vậy nữa, nên gánh trách nhiệm đi, mọi chuyện đã là quá khứ, phải giống như một người đàn ông chân chính!”
“Ừm… Tôi hiểu rồi, vậy, tôi cúp máy...”
“Ừ, cúp đi, sửa chữa lại, lại thành một trang hảo hán. Hẹn gặp lại.”
Tắt cuộc gọi, anh sững sờ ngồi trên giường, cho đến khi điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, lại là tiếng chuông cực lớn.
Anh bắt máy theo phản xạ có điều kiện, bên tai truyền tới giọng nói của người nào đó bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm, đang nghe chứ? Ngày hôm qua quên nói cho cậu, Đông Tài đổi người phụ trách mới, đoán chừng bên Tiểu Dương vẫn chưa biết, tôi cũng không biết là ai, chính cậu tự mà ứng đối cho tốt, đúng rồi, Đông Tài cách chỗ cậu có hơi xa, hẹn buổi sáng thì tốt nhất cậu nên đi sớm một chút, hiện tại ra cửa đã coi là muộn rồi đó, chạy nhanh qua đi, thiệt là, bảo cậu mua xe cũng bỏ ngoài tai, hiện tại thì phiền toái rồi, Bắc Kinh giao thông thuận lợi, nhưng nơi cậu ở, còn phải đi lâu mới đến, cậu ngồi tắc xi còn không bằng bỏ tiền mua một cái xe riêng, lần sau tôi tìm giúp cậu một cái, không cần quá cảm kích Lâm ca của cậu đâu, cũng không cần lấy thân báo đáp, hắc hắc... Này, Cố Ngự Lâm, cậu có nghe không hả? Không phải câu sẽ ngủ thiếp đi chứ? Cố Ngự Lâm? Cố Ngự Lâm? Cố Ngự Lâm?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Vô luận tâm tình như thế nào, công việc là công việc, phải hoàn thành thật tốt.
Đánh răng, rửa mặt, mặc âu phục, điểm tâm liền miễn, Cố Ngự Lâm nhìn cái gương lớn trước bồn rửa mặt, chọn cho mình một cà vạt đẹp, nhìn mình trong gương khẽ ngẩn người trong chốc lát.
Đồ ngốc, lần này, em thật muốn rời khỏi anh sao?
Anh đã sai, đã khiến em thất vọng? Ngay cả Lí Mặc Khải cũng nói, anh thật trẻ con, có phải em cũng cảm thấy như vậy hay không?
Nhưng em xem, hiện tại anh đã có thể dẫn dắt cả công ty, anh đã có thể trở thành cánh tay đắc lực của em, em có thể, có thể trở lại bên cạnh anh hay không?
Tống Hàng Hàng, tại sao em phải kết hôn? Tại sao em phải kết hôn, cò