
n vô cớ, lại xem nó trở thành nỗi đau thương lớn trong cuộc đời, cái gọi là “Thanh niên không biết mùi vị của nỗi sầu”, chính là đạo lý này. Thời gian, với bọn họ mà nói, nó như một lưỡi dao, từng dao từng dao chia cắt.
Ngược lại, với những người có lịch trình phong phú, người làm việc tay chân, người hay vui buồn hờn giận, không rảnh bận tâm những tâm tình nhỏ nhặt này, với họ, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu chưa hoàn thành công việc, còn đâu thời gian mà cảm xuân thương thu?
Ngày đó, trong lúc ngập trong vô vàn công việc, cuộc sống của Tống Hàng Hàng, bất tri bất giác, đã lật sang trang mới, đại học năm thứ hai. Một ngày này, khi cô nhận được cuộc điện thoại với số máy quen thuộc thì mới giật mình nhớ đến một chuyện.
Khi điện thoại vang lên, cô mới vừa từ cửa hàng trở về phòng trọ, hôm qua di động hết pin, buổi tối cô sạc pin, lúc sáng rời giường cũng quên mang theo.
Đến khi vào cửa hàng, cô mới phát hiện mình không mang điện thoại di động, lại nghĩ tới nếu Hứa Nghiêu Thực hoặc khách hàng muốn tìm cô, cũng có thể gọi điện thoại tới cửa hàng, nên cũng không quan tâm lắm.
Cho đến khi về đến cửa nhà, nghe thấy nhạc chuông di động truyền tới từ trong phòng, cô vội vàng mở cửa vào phòng, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại.
"A lô, xin chào? Xin hỏi là ai vậy?" Cô chưa kịp xem tên hiển thị, quen miệng, như nói chuyện với khác hàng khi ở cửa tiệm.
Đối phương lại trầm mặc không trả lời.
"A lô?" Cô vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, lập tức khiến cô kinh hãi!
"Cố, Cố Ngự Lâm? Là anh sao?"
"Là anh."
"Sao vậy? Có chuyện gì ư?"
Cô chợt nhớ lại, vì nguyên nhân gần đây quá bận rộn, hình như đã lâu rồi chưa liên lạc với anh, mỗi lần gọi điện thoại cho anh lại bị đủ chuyện vụn vặt mà gác máy.
"Không có gì…" Anh dừng một chút, hình như đang suy tư gì đó, sau đó lại mở miệng, "Em…, tại sao em không ở trong ký túc xá?"
"Em…" Cô không biết nên nói cái gì cho phải, nói cô đang bận chuyện cửa hàng sao? Nói cô đã thuê được chỗ ở khác sao?
Nhưng… Nhưng sao anh biết cô không ở trong ký túc xá!
"Cố Ngự Lâm, anh đang ở đâu!" Cô cuối cùng cũng có phản ứng.
"… Trước cửa ký túc xá của em."
"Anh, anh chờ em, em lập tức tới đón anh!"
Tống Hàng Hàng hấp tấp vội vã cúp điện thoại, ra cửa gọi một chiếc xe tắc xi về Đại học A.
Kể từ sau khi chuyển ra, đã hơn một tháng cô chưa từng trở về, thậm chí cả ngày bận việc, quên liên lạc với người bạn Đổng Nhạc Mai, dọc theo đường đi, cô cuối cùng cũng nhớ ra, ngày kia…, ngày kia sẽ phải đi học rồi!
Cô là đồ óc heo ư! Mà sao Hứa Nghiêu Thực cũng không nhắc nhở cô một cái?!
Cô nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, bắt đầu từ 10 rưỡi sáng, tổng cộng chín mươi cuộc gọi nhỡ! Từ mười giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi, tám giờ, chín mươi cuộc gọi! Nếu như không phải đang sạc pin, sợ rằng điện thoại di động cô đã bị gọi điện liên tiếp đến hết pin!
Cố Ngự Lâm, không phải anh một mực gọi điện thoại đó chứ? Anh, không phải anh vẫn đứng trước cửa ký túc xá đợi cô đó chứ?
Cô hoảng hốt, không nỡ, đau lòng, đủ loại thấp thỏm cùng lo lắng hỗn loạn trong lòng, dọc đường đi càng không ngừng thúc giục tài xế tắc xi nhanh lên một chút.
Ông trời phù hộ! Ngàn vạn lần Cố Ngự Lâm đừng nhịn ăn mà đợi cô đến giờ!
Nhưng sự thật, đúng là như thế.
Cố Ngự Lâm mười giờ sáng xuống sân bay thành phố K, vốn muốn cho Tống Hàng Hàng một niềm vui bất ngờ, lại đoán chừng hôm nay là chủ nhật, nhất định con heo lười sẽ ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, liền quyết định đến cửa ký túc xá mới gọi điện thoại gọi cô ra ngoài.
Kết quả lại là, sau nửa giờ, anh lẻ loi một người, xách theo hai cái vali hành lý lớn, đứng trước cửa phòng ký túc xá của cô, gọi điện thoại, nhưng không ai nghe máy.
Gọi lần thứ 5, anh nghĩ rằng, có phải Tống Hàng Hàng không ngủ nướng, vì sát phòng ngủ của cô có một cửa sổ, nhưng lại bám một lớp bụi thật dày.
Gọi tới lần thứ mười, anh nghĩ anh nên hỏi người gác cổng ở đây một chút, kết quả người gác cổng nói không có ai ở đây.
Gọi tới lần thứ hai mươi, anh sợ, Tống Hàng Hàng, không phải cô đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ!
Gọi tới lần thứ ba mươi, đã mười hai giờ rưỡi trưa, chưa ăn bữa sáng anh dậm dậm chân, sợ chính mình rời đi sẽ bỏ lỡ lần đầu tiên nhìn thấy cô, vì vậy quyết định sẽ không ăn cơm trưa.
Gọi tới lần thứ năm mươi, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô đang làm giúp trong một cửa hàng nhỏ, cẩn thận nhớ lại tên cửa hàng, làm thế nào cũng không nhớ nổi, vội vàng gọi điện thoại cho cậu nhỏ, nhưng lại không có ai nghe máy.
Gọi đến lần thứ bảy mươi, cuối cùng điện thoại lóe lên một cái rồi tắt ngúm, anh vội vàng chạy đến một cửa hàng nhỏ ở Đại học A, thuyết phục hồi lâu chủ quán mới đồng ý cho anh sạc pin. Anh sạc pin trong quán ba mươi phút, vừa sạc điện thoại vừa không ngừng gọi cho cô, điện thoại thông, nhưng không có ai nhận.
Nửa giờ sau, anh kéo hai cái va li hành lý lớn tới trước cửa phòng ký túc xá của Tống Hàng Hàng, không biết bao nhiêu lần, tiếp tục gọi số máy đã thuộc lòng.
Anh nhẩm tính trong lòng, mỗi lần gọi được một cuộc anh đều nói với bản thân mình, nhất địn