en…”
Trì Tú Tâm không đợi y nói xong liền cắt ngang, “Ừ hứ, ngươi không cần lo chuyện nhỏ này, nhà của ta không có quy củ.”
Lời của nàng làm tên ăn mày không khỏi sửng sốt.
Thấy nàng không chút tâm cơ nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của mình, y không nhịn được quay mặt đi.
Có điều ánh mắt y vừa đổi, Trì lão gia rõ ràng thấy được, lập tức nắm lấy
trọng điểm nói. “Đúng đúng đúng, nhà của ta không có quy củ, cậu nhìn
con gái ta thì biết, bởi vì trong nhà chẳng có quy củ gì, mới nuôi ra
cái loại tính nết không biết lớn nhỏ này…”
“Cha! Đừng bịa
chuyện!” Trì Tú Tâm tức giận, đánh gãy lời cha nói. Thật tình, sao có
thể đi nói xấu con gái trước mặt người khác?
Tên ăn mày nhìn cha và con gái đấu võ mồm, bên miệng không khỏi lộ ra ý cười.
Xem ra cô nương này, cá tính rất cường ngạnh. Tám phần là vì Trì lão gia
tính tình ôn nhu, lại cưng chiều con gái, mới luôn bị nàng cưỡi ở trên
đầu tác oai tác quái. Bất quá, tuy rằng cá tính cường thế, nhưng thấy
nàng nói lời thẳng thắn, y biết cô nương này là người biết phân rõ thị
phi trắng đen.
Thực sự là một cô nương tốt, đáng để kết giao.
“Này! Ta nói ngươi, đừng có nghe cha ta nói bậy.” Tên ăn mày đang đánh giá
cha con nhà này, bất thình lình, Trì Tú Tâm đột nhiên quay đầu.
“Ta thấy thân thể ngươi lành lặn, mặc kệ ngươi vì sao làm ăn mày, tóm lại
là ông trời đã cho ngươi cơ hội, tốt nhất là ngươi nên trân trọng.” Từ
đầu đến giờ, nàng kỳ thực vẫn luôn âm thầm đánh giá tên ăn mày này, nàng phát hiện, người này tuy rằng vừa bẩn lại vừa thối, khuôn mặt cũng
không dễ nhìn, thế nhưng… Thể trạng của y quả thật kỳ lạ.
Xiêm y
làm từ vải thô rách rưới, đầy những mụn vá căn bản che không được thân
hình rắn chắc của y, tuy rằng có điểm rối loạn bẩn thỉu, nhưng y rõ ràng cao lớn hơn người.
Nếu muốn tìm việc, người này ít nhất cũng có
thể làm một chân bốc vác, chỉ là không hiểu sự thể thế nào, cư nhiên lại đi làm ăn mày.
“Cha, con cảm thấy hắn không phải người lười
biếng, bằng không nhận được tú cầu, có thể làm một cô gia có tiền của,
sao hắn lại dễ dàng buông tha như vậy, còn muốn trở về ngôi miếu đổ nát
kia?” Trì Tú Tâm quay đầu, nói ra cái nhìn của mình.
“Hơn nữa cha cẩn thận nghe, hắn nói chuyện không vô lễ thô tục, cũng không có thái
độ hữu khí vô lực, nao núng sợ hãi như ăn mày, ngược lại tương đối trầm
ổn.”
“Ừm, nghe con nói vậy...” Trì lão gia vốn đau lòng thay con
gái, khi biết nàng không có ý chê bai tên ăn mày, ông đối với người con
rể này lòng dạ cũng rộng rãi hơn một chút.
“Tuy hắn mắt lớn
mắt nhỏ, nhưng cha không thấy ánh mắt hắn rất có thần sao?”Trì Tú Tâm
một bên quan sát, một bên thì thào tự nói rồi đưa ra kết luận, “Cho nên
con thấy hắn không giống ăn mày bình thường.”
Kỳ thực, nàng cũng
không biết bộ dáng ăn mày phải thế nào mới đúng, bởi vì nàng bình thường ở trên đường gặp ăn mày đều sẽ tránh ra chút, cũng không tiến đến nhìn
kỹ.
Nhưng hôm nay tại đây cơ duyên xảo hợp, chú ý nhìn kỹ, nàng
cảm thấy nam nhân này thái độ thật sự không giống loại người không có ý
chí, chỉ biết ăn rồi chờ chết, cho nên y đi làm ăn mày thật sự làm cho
nàng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Có lẽ, y vốn có gia đình bình
thường, về sau thê tử bệnh chết hoặc con ngoài ý muốn chết nên tinh thần bị đả kích, mới có thể biến thành như vậy. Hoặc là, y thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, cha làm ăn mày, y cũng bị mang đi làm ăn mày, về sau do đã làm ăn mày đến quen, bỗng nhiên muốn có công việc bình thường, mọi người
cũng không dám thu y, cho nên cũng biến thành như vậy.
Nghĩ đoạn, Trì Tú Tâm quay lại nói với cha: “Cha, con cảm thấy hắn chính là vị tiên tướng kia!”
“Gì? Nếu thế thật, hắn sao không lấy bộ dạng ăn mày đến báo mộng cho con?
Như vậy chúng ta cũng dễ dàng tìm hơn.” Trì lão gia buồn bực nói.
“Cha không hiểu, chuyện này tám phần là bảo chúng ta đừng ngồi mát ăn bát
vàng, cho nên ý tứ ông trời đại khái muốn cho chúng ta biết người này có tư chất tốt, nhưng không có cơ hội nên mới cho hắn đến ở rể nhà ta,
muốn chúng ta dạy hắn chữ nghĩa, học chút tài nghệ, ba năm sau đưa hắn
lên kinh tham gia võ trạng nguyên, không phải mộng sẽ thành thật sao?”
Ngẫm lại xem, là võ Trạng nguyên. Một thân áo giáp sáng chói, có điểm nào không giống tiên tướng?
“Thì ra là thế. Ừm, cũng có dáng võ trạng nguyên…”
Cha và con gái người đáp người xướng, tên ăn mày ở bên cạnh nghe có chút dở khóc dở cười.
Cha con nhà này cũng quá sức dở hơi, y chọc vào không nổi, cũng không muốn theo họ đi làm chuyện bôi xấu mặt mình.
“Không, tôi không phải như các người tưởng…”
“Không sai! Chính là như vậy!” Không đợi tên ăn mày nói xong, Trì Tú Tâm liền đánh gãy lời y.
“Ông trời không muốn cho ta tiên tướng giáp vàng mà là muốn ta tự mình đào
tạo lấy một vị chiến thần!” Nàng nắm chặt đầu quyền, vẻ mặt mười phần
khí thế.
Đầu nhỏ lắc lư, nàng quay đầu nhìn thẳng tên ăn mày, cất cao giọng nói: “Ngươi chớ về miếu nát làm gì, từ rày trở đi, ngươi
chính là cô gia nhà ta, trượng phu của ta, ngoan ngoãn ở lại trong nhà
đi, nhà ta sẽ lo cái ăn cái mặc cho ngươi, sau đó chúng ta sẽ mời đến