
hổ ai bi rống to, bởi vì hắn đang bị Độc Cô Thanh Ưng hung hăng dẫm lên ngực hắn.
“Ngươi nói là nương tử của ta là cô nương cùng khổ muốn bán mình kiếm ngân lượng để đỡ đần gia cảnh qua cơn khốn cùng, kết quả
là gạt người.”
“Ai nha nha nha…., xin đại gia đại nhân đại lượng hạ thủ lưu tình nha!...”
“Ngươi đúng là đồ thối ta, đem cô nương khuê các lừa bán lấy ngân lượng, thật là đáng chết mà!”
“Oan uổng, oan uổng lắm! Đại gia, tiểu nhân thật sự không có lừa ngày, khẳng định là do con nha đầu thối tha kia … á…..”
Triệu chưởng quầy cất tiếng heo kêu thảm thiết! Cơ hồi toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn đang bị đánh bầm dập!
“Ngươi nói ai thối tha?”
“Không…không… là ta thối tha….”
“Biết vậy là tốt, theo ta thấy, đó là cái miệng thối của nhà ngươi, đã gạt cô nương nhà lành, lại gạt bạc của ta.”
“Không có, đại gia ơi, là cô nương muốn bán thân để dưỡng gia, tiểu nhân chỉ là hảo tâm thành toàn, cũng nhân lúc đại gia muốn thú (BS: nghĩa là cưới) thê tử, nhất cử lưỡng tiện, nên tiểu nhân ra tay làm việc thiện mà!”
Độc Cô Thanh Ưng hừ lạnh, không thể tưởng được Triệu chưởng quầy khách điếm của trấn lại cư nhiên dám mua bán dân nữ.
Ngũ trảo vươn ra nắm lấy cổ áo Triệu chưởng quầy kéo
thẳng lên một cách dễ dàng, rồi chớp mắt vặn hai tay hắn ra sau, làm cho đối phương cất giọng heo thét chói lói.
“Độc Cô Thanh Ưng ta đây, không phải là dạng cường đạo
thú dân nữ nhà lành, ngươi chẳng những hại ta bất nghĩa, còn hại ta
không thể động phòng, tội của ngươi vạn nhất không thể thứ tha.”
Trong nháy mắt, Độc Cô Thanh Ưng vặn ngược hai chân
Triệu chưởng quầy quặt lên vai, rồi bẻ tay hắn quặt xuống đùi, chỉ trong nháy mắt bị một người lại bị hắn xuất thủ thành nhân cầu, mà động tác của hắn lại vạn phần dễ dàng, thuần thục. (BS: quả bóng người, hơi khó giải thích, mọi người chịu khó tưởng tượng
1chút nha, đại để như Ưng ca bẻ vặn chân tay, vo người lão Triệu thành 1 cục tròn như quả bóng người ý, hình như đây là tuyệt chiêu của Ưng ca,
mỗi lần Ưng ca ra tay thường hay xuất tuyệt chiêu này lắm)
Khi hắn ra tay, xương cốt của Triệu chưởng quầy vang lên răng rắc làm mọi người chấn động.
Quan Ngọc Nhi đứng sau cửa, sững sờ nhìn màn trừng phạt kinh dị đó.
Những người ngoài sân chính là đám ác nhân đã bắt giữ
nàng, giam cầm nàng, lúc đó đám hung thần ác sát bao nhiêu thì nay lại
nhu nhược, sợ hãi bấy nhiêu, kẻ nào kẻ nấy toàn thân đều run rẩy không
ghìm nổi, sợ hãi túm tụm một góc với nhau, trố mắt nhìn cảnh nam nhân trước mặt dường như không cần vận sức
mà chỉ trong phút chốc biến lão đại của bọn họ thành ra một nhân cầu.
Mọi người sợ tới mức xanh xám cả mặt mày.
Có kẻ lén lút tính trốn vì nghĩ ở đây có nhiều người sẽ không ai để ý tới hắn.
Độc Cô Thanh Ưng không thèm liếc mắt, tích tắc rút đai
lưng lão Triệu, vung tay lên, đai lưng thoáng chốc như linh xà sống
động, cuốn lấy chân người nọ, tươi sống tha trở về.
“Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như thế đâu.” Độc Cô
Thanh Ưng, một tay bắt lấy chân người nọ, quăng mạnh hắn ra trước mặt,
lửa giận phừng phừng.
“Oa…tha mạng! Đại hiệp! Tha mạng nha!”
Độc Cô Thanh Ưng không nói thêm lời nào, một lần nữa
xuất chiêu, đem tên hán tử thân ngũ thước bẻ quặt lại thành một nhân cầu nữa, rồi quăng qua một bên.
Một đám nam nhân, đầu-mông lẫn lộn, miệng sùi
bọt mép, trợn mắt trắng dã, một đám hán tử đều sợ đến mức hồn phi phách
tán, chắp tay lạy rối rít, không ngừng quỳ gối dập đầu van xin. (BS: hihihi, tại bọn họ quỳ lạy rối rít, liên tục chổng mông dập đầu xin tha mạng nên mới có cảnh này)
“Tha mạng a đại hiệp!”
“Chúng ta có mắt như mù, thỉnh cầu đại hiệp khai ân tha thứ!”
“Chúng ta không dám nữa!”
Biết không đủ sức đối chọi, chỉ còn lại duy nhất đường
tử nên tất cả đều cố sức dập đầu trước mặt hắn, cầu xin lòng từ bi mà
tha cho họ.
“Người mà các ngươi nên dập đầu tạ tội là nương tử của ta.”
Độc Cô Thanh Ưng vừa dứt lời, đám nam tử đang quỳ lạy
nhất loạt đều quay đầu nhìn về phía Quan Ngọc Nhi, làm cho nàng bất giác nghẹn thở.
Cả đám hán tử nối đuôi nhau lết lết đến trước mặt nàng, rồi quỳ gối dập đầu lạy liên hồi.
“Tha mạng nha, cô nãi nãi!”
Lúc trước, đám ác nhân này còn giương nanh múa vuốt hoành hành bá đạo, hiện tại như bầy chuột nhắt, gương mặt tái nhợt, hướng
phía nàng khóc rống xin tha mạng.
Độc Cô Thanh Ưng, vẻ mặt đang âm trầm nhưng khi hướng về phía nàng, vẻ sát khí thoáng chốc biến mất không còn chút tăm hơi.
“Ta giúp ngươi giáo huấn những người này, không biết
ngươi có cao hứng chút nào không?” Hắn cố ý dùng ngữ điệu ôn nhu, lấy
lòng hỏi, chỉ sợ tình cảnh nãy giờ dọa nàng sợ hãi.
Cao hứng?
Quan Ngọc Nhi nhìn đám người này, lại hồi tưởng đến một tháng qua đã phải chịu đựng nhiều ủy khuất, có những đêm sợ hãi tột
cùng không dám ngủ, ngày ngày sống giữa sợ hãi, nàng như thế nào bây giờ lại có thể cao hứng được?
Cho dù giáo huấn những người này thì thế nào? Nương của nàng rốt cuộc cũng không thể sống lại, đệ muội của nàng cũng không biết lưu lạc phương nào, thật là thống khổ!
Đôi mắt buồn sa xuống, lệ cũ chưa kịp k