Old school Easter eggs.
Tướng Công Thật Vô Lý

Tướng Công Thật Vô Lý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322030

Bình chọn: 7.00/10/203 lượt.

uối cùng, hắn hạ quyết tâm, nói thẳng: “Muội cũng không hi vọng huynh bị bắt buộc phải cưới muội làm vợ?”

“Bị bắt buộc?” Vừa nghe đến ba chữ này, trong lòng của nàng càng thêm tuyệt vọng.

Thì ra ở trong lòng Tướng Khuyết ca, nàng chỉ đại biểu cho hai chữ phiền toái thôi sao? Là bởi vì nàng ngày hôm qua trúng độc, cho nên hắn mới không thể không. . . . . .

Nụ cười của Hoa Điệp ngày càng khổ sở, ánh mắt trong suốt bị nước mắt che dấu.

“Muội biết, Tướng Khuyết ca, muội sẽ không nói . . . . . . Ngày hôm qua, là muội tự mình cam tâm tình nguyện, huynh không sai. . . . . .” Nàng cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, nhưng làm thế nào cũng không đè nén được chua xót trong lòng, vì vậy nước mắt không nghe lời liền rơi xuống, Nụ cười trên khoé miệng liền biến mất.

Thấy nàng đau lòng, Thẩm Tướng Khuyết cảm giác được nồng hậu đắc tội ác cảm, thậm chí ngực có chút đau, hắn không hiểu đây là vì sao?

“Nếu là cam tâm tình nguyện, tại sao lại khóc?” Thanh âm của hắn khàn khan. Từng giọt nước mắt của nàng giống như là lên án tội của hắn.

“Muội . . . . . Chỉ là mắt muội. . . . . . Khó chịu. . . . .” Hoa Điệp mín môi, dám cai đầu dài sau khi từ biệt, mở mắt nói mò.

Mắt khó chịu? Dĩ nhiên Thẩm Tướng Khuyết sẽ không tin chuyện hoang đường này, nhưng nhìn hai mắt nàng đẫm lệ, lòng hắn cũng ngày càng không thoải mái.

Hốc mắt nàng đỏ, lỗ mũi hồng hồng, gương mặt cũng bởi vì khóc thút thít mà ửng đỏ, dáng vẻ điềm đạm cực kì đáng yêu.

Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết tràn đầy lo lắng, đột nhiên, hắn cúi đầu bắt lấy cài miệng nhỏ nhắn của Hoa Điệp.

Hoa Điệp ứng phó không kịp, sững sờ nhìn hắn dùng đầu lưỡi mở hàm răng nàng ra, cùng cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa ở một chỗ, hôn cho đến khi tay chân nàng mềm nhũn mới chịu buông ra.

Ánh mắt Hoa Điệp hoang mang, “Tướng Khuyết ca, vì sao lại hôn muội?”

Trong lòng nàng theo mong đợi rằng: hắn đối với nàng vẫn có tình cảm? Dù cho chỉ là một chút xíu.

“Cuối cùng muội cũng dừng khóc!” Thẩm Tướng Khuyết vô tình nói, tròng mắt ngăm đen làm cho người ta nhìn không ra tâm tư của hắn.

Hoa Điệp liền cảm thấy không thể chịu đựng được. Thì ra hắn chỉ là không muốn để nàng lại khóc mà thôi.

Nàng giận đến nâng tay lên, lại để ở giữa không trung, không dám đánh xuống, nước mắt lại tràn ra

“Huynh đi đi!” Nàng hô lên, nước mắt tràn mi, hàm răng cắn chặt lấy môi, trong miệng không ngừng nếm được mùi vị cay đắng, kèm theo mùi máu tươi.

“Muội thật muốn huynh đi?” Vẻ mặt của hắn trở nên âm tình bất định.

Chẳng biết tại sao, vừa nghe đến nàng đuổi hắn đi, hắn liền cảm thấy tức giận. Hắn mím môi, ánh mắt trở nên rất đen tối.

“Đi! Huynh đi đi!” Nàng đẩy Thẩm Tướng Khuyết ra cửa.

Nàng không muốn hắn thấy nàng thương tâm khổ sở, ít nhất để lại cho nàng một chút tự tôn.

**

“Con trai à! Con cùng Tiểu Điệp xảy ra chuyện gì?” Thẩm gia lão gia cẩn thận hỏi con trai, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ngay cả ông nhìn cũng thấy sợ.

“Không có gì .” Thẩm Tướng Khuyết lạnh lùng nói.

Không có gì mới là lạ! Thẩm gia lão gia trực tiếp lầm bầm trong lòng, Nghĩ rằng hắn không có mắt sao? Coi như là người mù, cũng có thể cảm giác được không khí kì quái giữa bọn họ.

Thẩm gia lão gia ho nhẹ một tiếng, cố ý nhắc nhở con trai, “Tướng Khuyết, ngươi cũng đừng khi dễ Tiểu Điệp.”

Thẩm Tướng Khuyết liếc phụ thân một cái, châm chọc nói, “Nàng có các người làm chỗ dựa, con sao dám khi dễ nàng?”

Hắn tức giận, nếu không phải vì bọn họ, nói không chừng. . . . . .

Thẩm Tướng Khuyết bị ý nghĩ của mình hù doạ.

Nói không chừng cái gì? Nói không chừng hắn đã sớm cùng Hoa Điệp ở chung một chỗ, phải không?

Hắn càng nghĩ, tâm tình càng chìm xuống, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

“Con không thích Tiểu Điệp sao?”

“Không phải là không thích, mà là con biết các người đang có âm mưu gì.” Thẩm Tướng Khuyết tức giận.

Chính là như vậy, hắn mới không muốn rơi vào cạm bẫy của bọn họ.

“Chủ ý? Bọn ta? Con đang nói ai?” Thẩm gia lão gia bối rối.

“Đừng giả bộ, cha cho rằng con không biết các người nghĩ gì sao?”

“Cha thật không hiểu con nói chúng ta là người nào?” Thẩm gia lão gia thay mình kêu oan.

“Không phải là nói cha và hai vị tỷ tỷ thân ái nhà ta sao.” Thẩm Tướng Khuyết ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Vẻ mặt Thẩm gia lão gia lộ ra vẻ mờ mịt, “Cha lúc nào thì cùng các nàng thông đồng với nhau ?”

“Các người không phải là muốn con cưới Hoa Điệp làm vợ sao?” Thanh âm của hắn trở nên lạnh.

Vừa nghĩ tới cha cùng tỷ tỷ đánh chủ ý, tâm tình của hắn liền cực kỳ khó chịu.

“Cha có nói sao?”

“Nếu không phải, tại sao lại vội vả thúc giục con lấy vợ?”

“Con trưởng thành mạnh khoẻ, không lập gia đình cưới vợ sinh con, chẳng lẽ phải chờ ta duỗi hai chân ra mới chịu cưới sao?” Thẩm gia lão gia thở phì phò nói.

“Trùng hợp như vậy? Cha thúc giục con lấy vợ, qua ngày sau Hoa Điệp liền chủ động đưa tới cửa, nói là trùng hợp cũng không tránh khỏi quá trùng hợp.” Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Thẩm gia lão gia liên tiếp kêu oan, “Cha thúc giục con lấy vợ trước, nhưng mà không biết Tiểu Điệp sẽ đến. Hơn nữa, cho dù cha