
liệt run rẩy, linh hồn dường như muốn bay xuyên qua mây.
“Tướng Khuyết ca!” Nàng cao giọng la lên.
Thẩm Tướng Khuyết cảm giác được vách tường mềm mại bên trong hoa huyệt không ngừng hấp thụ phái nam của hắn, vẻ mặt hắn căng thẳng, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy.
Tiếng thân thể vỗ vào nhau càng thêm kịch liệt, sau khi ra vào mấy mươi lần, từ trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, cả người xụi lơ, đem chất lỏng màu trắng rót vào trong hoa huyệt mền mại của nàng.
“Tướng Khuyết ca, muội mệt quá!” Đôi mắt Hoa Điệp chứa đầy nước mắt, cất giấu bi thương tan nát cõi lòng.
“Ngủ đi!” Thẩm Tướng Khuyết hôn lên trán nàng, vô cùng mệt mỏi, liền ôm nàng ngủ.
Hoa Điệp dựa vào ngực của hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
–
Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên rất khó coi, ánh mắt không đè nén được lửa giận.
Ngôn Chấn không nén được tức giận, kéo vạt áo của hắn nói: “Ngươi nói Tiểu Điệp đã tỉnh, nhưng mà đến bây giờ muội ấy còn chưa có mở mắt, ngươi giải thích rõ ràng cho ta.”
“Nàng rõ ràng đã tỉnh.” Thẩm Tướng Khuyết căng thẳng nói.
“Nếu muội ấy đã tỉnh, tại sao không chịu mở mắt?”
“Đệ không biết.” Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết tối sầm. Hắn cũng không hiểu nếu nàng đã tỉnh, vì sao lại không muốn mở mắt ra đối mặt với mọi người?
Vẻ mặt hắn cứng ngắc, nhìn giai nhân yên lặng nằm ở trên giường, nếu không phải trên người nàng còn lưu lại dấu vết nụ hôn của hắn, hắn còn tưởng rằng đây chẳng qua là một giấc mộng.
“Thẩm Tướng Khuyết, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, ngươi cũng đã ăn Tiểu Điệp, nhưng Tiểu Điệp cũng không tỉnh lại, ngươi chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Thẩm Tướng Khuyết ném xuống những lời này sau đó xoay người rời đi.
**
“Ca ca tốt của muội, làm sao lại ngồi một mình ở đây uống rượi giải sầu?” Một cô nương kiều diễm gác tay lên bả vai Thẩm Tướng Khuyết, cười duyên nói.
Thẩm Tướng Khuyết lại không để ý đến nàng, một mình rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cô gái kiều diễm tự cảm thấy không có gì vui, nhăn mặt mũi nói: “Sư huynh, huynh trúng tà gì sao, thế nào sáng sớm liền đến chỗ này của muội uống rượu?”
Hơn nữa sau khi gọi nàng lấy rượu tới đây, liền không nói gì nữa, một mình uống rượu.
Tròng mắt Tần Phỉ Phỉ tinh quái đảo qua đảo lại, dường như đang suy nghĩ, làm thế nào để moi ra tin tức từ trong miệng sư huynh luôn luôn nghiêm túc của mình.
“Sư huynh, huynh một mình uống rượu giải sầu, chẳng lẽ có liên quan đến nữ nhân?” Nàng lớn mật suy đoán nói, thấy mặt Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống, bị nàng đoán trúng rồi.
“Sư huynh, sao huynh không nói ra, để cho tiểu sư muội giúp huynh tìm biện pháp?”
“Muội đừng làm phức tạp thêm là tốt rồi.” Thẩm Tướng Khuyết hừ lạnh. Trên đời này người không đáng tin cậy nhất, chính là Tần Phỉ Phỉ nàng.
“Muội làm phức tạp thêm cái gì?” Tần Phỉ Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất không vui. Cứ xem như thường ngày nàng hay nghịch ngợm gây sự, nhưng lúc cần nghiêm túc thì nàng cũng rất nghiêm túc nha!
“Khi nào thì muội giúp được việc?” Thẩm Tướng Khuyết xì mũi coi thường
Tần Phỉ Phỉ rống lên, “Sư huynh, huynh xem thường muội sao?”
“Không, sư huynh đây là rất để ý muội.” Thẩm Tướng Khuyết nghiêm túc nói, làm Tần Phỉ Phỉ giận đến oa oa kêu to.
“Sư huynh, huynh thật là quá đáng, dù gì có lúc muội cũng có chút cống hiến.” Mặc dù khi đó, thỉnh thoảng muội cũng mang đến một ít phiền phức.
Thẩm Tướng Khuyết không nói một lời tiếp tục uống rượu, không quan tâm đến kháng nghị của Tần Phỉ Phỉ. Một lát sau, Tần Phỉ Phỉ thấy kháng nghị không có hiệu quả, liền mở môi đỏ mọng, quấn lấy Thẩm Tướng Khuyết.
“Sư huynh, huynh đừng ngồi ở đó một mình buồn bực uống rượu, mau nói với muội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng muội có thể tìm cách giúp huynh.”
“Muội thì có thể có biện pháp gì?”
“Không thử một chút làm sao biết?”
Lúc này Tần Phỉ Phỉ sống chết dây dưa, Thẩm Tướng Khuyết không cam lòng, nói ra chuyện tình của Hoa Điệp.
Không nghĩ tới Tần Phỉ Phỉ lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Chuyện này còn không đơn giản sao?”
“Muội có mưu ma chước quỷ gì?” Nghe được Tần Phỉ Phỉ nói Thẩm Tướng Khuyết liền cảm thấy hứng thú.
“Huynh đưa lỗ tai lại đây.”
Tần Phỉ Phỉ kề tai nói nhỏ với hắn, chỉ chốc lát sau, Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày.
“Muội xác định có tác dụng?”
“Thử một chút chẳng phải sẽ biết?” Tần Phỉ Phỉ nhún nhún vai.
**
Đêm yên tỉnh, một mảnh vắng lặng.
Một bóng dáng màu đen lặng lẽ mở cửa phòng ra, bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh giai nhân ngủ say trên giường, trên mặt mang theo nụ cười xảo quyệt,
“Thì ra ngươi chính là người Thẩm Tướng ca nói ngủ say không dậy nổi” Nữ nhân cố ý làm bộ thân mật cùng Thầm Tướng Khuyết.
Nhìn người nằm trên giường nhíu chặt mày, đôi mắt nữ nhân thoáng hiện một tia giảo hoạt.
“Ngươi biết không?” Nàng cố ý tựa vào bên tai Hoa Điệp, như là thổ lộ bí mật nhỏ, “Nhờ ngươi ngủ say không chịu tỉnh lại, bằng không ta còn không biết Thẩm Tướng công dũng mãnh cỡ nào nha, là ngươi buông tha nam nhân tốt như vậy, thật là cám ơn ngươi.”
Trong cơn ngủ mê, chân mày Hoa Điệp càng nhí