Polly po-cket
Tướng Công Thật Vô Lý

Tướng Công Thật Vô Lý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321625

Bình chọn: 7.00/10/162 lượt.

lên, nhìn giai nhân khuynh thành trước mắt. Hắn có cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng hơi gợn sóng.

“Tướng Khuyết ca, huynh không biết muội sao?” Hoa Điệp thất vọng không nói nên lời. Nàng còn tưởng rằng Tướng Khuyết ca trông thấy nàng thì sẽ kinh hãi, chứ không phải hờ hững như vậy.

Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, một chút vị trí của nàng cũng không có?

“Nàng là….” Thẩm Tướng Khuyết nghe giọng nói ngọt ngào của nàng, hơn nữa nàng gọi hắn Tướng Khuyết ca, người duy nhất gọi hắn như vậy cũng chỉ có…“Nàng là Hoa Điệp?”

Khi hắn hô đúng tên của nàng thì nàng hưng phấn tươi cười, trong ánh mắt loé ra ánh sáng rạng rỡ “Tướng Khuyết ca, huynh nhận ra muội sao?”

Thẩm Tướng Khuyết lại nhíu mày …“Muội tại sao lại ở đây?”

Nhìn nàng trở thành nữ nhân mười tám, Thẩm Tướng Khuyết có cảm giác tâm tư hắn đang lung lay.

Tiểu cô nương năm đó quấn quýt lấy hắn, nháy mắt đã biến thành một vị cô nương, có dung nhan tuyệt sắc và dáng người duyên dáng.

Thẩm Tướng Khuyết nhịn không được quan sát nàng, ở dưới ánh mắt của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng.

“Tướng Khuyết ca, huynh sao lại nhìn muội chằm chằm như vậy?”

“Muội trưởng thành rất nhiều….Ta không nhận ra muội”. Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói, đè xuống cảm xúc quái dị trong lòng.

Là do quá đẹp? Hay là ngạc nhiên?

Trong lòng Thẩm Tướng Khuyết chợt có một loại linh cảm kì diệu, hắn thậm chí hi vọng hiện nay nàng chỉ là một tiểu cô nương, không cần lớn lên.

“Tướng Khuyết ca, muội xinh đẹp không?” Hai mắt Hoa Điệp trợn to, khẩn cấp hỏi.

“Cũng được.” Giọng điệu hắn thản nhiên nghe thế nào cũng giống như trả lời cho có lệ, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, hắn hỏi lại nàng. “Hoa Điệp, muội sao lại ở trong phòng ta?”

“Bởi vì muội muốn hầu hạ huynh nha!”

Nàng lộ ra tươi cười ngọt ngào, Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày lại.

“Muội là đại tiểu thư, không cần hầu hạ ta.”

“Đây là muội cam tâm tình nguyện.”

Nghe nàng phản bác ngược lại, Thẩm Tướng Khuyết nói không ra lời. Trên mặt nàng nở nụ cười hạnh phúc, giống như hắn cự tuyệt chính là chuyện thiên lý không tha.

Có chuyện gì thế này?

Thẩm Tướng Khuyết đứng ngồi không yên, hắn có cảm giác mình sắp trở thành con mồi trong lưới.

“Muội không cần vì hầu hạ ta mà sáng sớm chạy từ Ngôn Phủ tới. Ca ca của muội chẳng lẽ không quản muội sao?”

Nói đến Ngôn Chấn, hắn liền nhớ lại vị phu quân của nhị tỷ này của hắn luôn nâng Hoa Điệp trong lòng bàn tay. Đột nhiên, trong lòng hắn lại cảm thấy kỳ lạ.

“Muội không phải sáng sớm từ Ngôn Phủ chạy tới.”

“Vậy?” Thẩm Tướng Khuyết nhướng mày, trong lòng hắn đã hiện lên cảnh báo.

“Muội ở nơi này mà!”

“Cái gì?” Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết khẽ biến.

“Tướng Khuyết ca, huynh không vui sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Điệp xẹp xuống, đôi mắt phủ đầy hơi nước trông vô cùng tội nghiệp làm người ta nhìn thấy không đành lòng.

Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết không chút thay đổi, hai mắt híp lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hoa Điệp.

“Cô nam quả nữ chung sống một phòng, nếu truyền ra, chỉ sợ thanh danh của muội….” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nhắc nhở nàng tính nghiêm trọng của chuyện này.

Không nghĩ tới Hoa Điệp lại phản bác, “Nơi này không có người lạ, ai sẽ truyền ra ngoài chứ?”

Thẩm Tướng Khuyết nhìn nàng, “Ngôn ca ca của muội đâu? Nhị tỷ phu làm sao có thể đáp ứng muội chuyển sang đây ở?” Hắn hoài nghi liệu có phải nàng thừa dịp Ngôn Chấn đi vắng thì chạy ra ngoài.

“Ngôn ca ca đồng ý cho muội ở đây.” Hoa Điệp nở nụ cười hạnh phúc.

Thẩm Tướng Khuyết bỗng nhiên có cảm giác như bị người ta ép buộc đưa đi làm vật hy sinh, hắn đã phát hiện ra dụng ý của đám người này, hơn nữa trong mắt Hoa Điệp còn lóe lên tia sáng vui sướng, hắn thật sự giống như cá nằm trên thớt đang đợi làm thịt.

Hăn nhịn không được nhớ tới mấy lời nói hôm trước của phụ thân, sẽ không phải bởi vì nàng ….. Ánh mắt hắn lạnh lùng chăm chú nhìn nàng.

Thấy ánh mắt sắt bén của hắn, thân mình nàng chùn xuống, không biết phải làm sao, “Tướng Khuyết ca, huynh…. Huynh tức giận sao?”

Hoa Điệp không rõ vì sao hắn tức giận, nhưng nhìn sắc mặt của hắn trầm xuống, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an đứng lên. Trong con ngươi mỏng manh lộ vẻ yếu đuối.

Nhìn bộ dạng khổ sở vô tội của nàng, trong lòng Thẩm Tướng Khuyết hiện lên cảm giác tội lỗi.

Chằng biết tại sao nổi lên cảm giác tội lỗi này, hắn nhíu mày, vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, trong lòng lại dâng lên phiền chán.

“Ta không có tức giận.”

“ Nhưng vẻ mặt của huynh…..” Đôi mắt long lanh của Hoa Điệp nhìn gương mặt không chút thay đổi của hắn.

.

“Muội suy nghĩ nhiều quá. Muội đi ra ngoài trước đi! Ta phải thay quần áo.”

“Muội giúp huynh” Hoa Điệp trả lời không chút suy nghĩ.

Thẩm Tướng Khuyết nhìn nàng với vẻ mặt không thể tưởng tượng được, đôi mắt hẹp dài nheo lại, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, “Chẳng lẽ muội muốn nhìn ta trần như nhộng sao?”

“Muội ……” Nàng trộn mười ngón tay, trên gương mặt như ngọc hiện lên một tầng đỏ ửng.

“Sao còn không đi ra ngoài?”

Vừa nghe hắn đuổi