
n bực: “Ơ, người đâu rồi?”
Cảm nhận được mùi hương truyền đến khi nàng đi qua người mình, Tống Thế An thoáng rung động, sau đó khàn giọng nói: “Nó không còn nhỏ nữa, không thể cứ ngủ cùng chúng ta được.”
Tống Thế An liếc nhìn hắn, cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng mặt hắn không chút thay đổi lại không nhìn ra manh mối gì, liền bĩu môi nói: “Chàng làm cha mà nhẫn tâm thật đấy! Đứa bé nhỏ như thế mà!” nói xong, nàng vén chăn lên chui vào.
Vốn là khi Tuyên Tử ngủ ở đây, sợ nửa đêm thằng bé bị lạnh, nên phải để cho thằng bé riêng một chăn, còn Tô Đường và Tống Thế An đắp chung một chăn. Giờ Tuyên Tử đi rồi, đương nhiên Tô Đường một mình một cái. Tống Thế An nhìn, chỉ cảm thấy cái chăn thừa thãi kia thật chướng mắt.
Nếu đã thấy chướng mắt, ắt phải loại bỏ đi, mà một cái chăn nhỏ bé thì đương nhiên cũng không làm khó được Tống đại tướng quân. Chỉ thấy… Tống Thế An hất chiếc chăn kia lên, sau đó kéo một cái, rồi sau đó, Tô Đường lập tức bị kéo vào trong chăn của hắn.
“Chàng làm gì thế?!” Tô Đường đang mải tính toán chuyện của tiệm điểm tâm, đột nhiên bị kéo như vậy liền hoảng sợ.
Nghe nàng hỏi, Tống Thế An cũng không trả lời, chỉ nằm ra vẻ mắt điếc tai ngơ.
Tô Đường trừng mắt lườm hắn một cái, muốn lăn ra khỏi chăn nhưng Tống Thế An lại nghiêng người, ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích được.
“Chàng muốn làm gì?!” Tô Đường trợn trừng hai mắt nhìn hắn.
Tống Thế An nghĩ chút rồi đáp: “Thói quen.”
Nghe hắn nói vậy, Tô Đường ngẩn cả người. Cảm nhận được lồng ngực rộng lớn rắn chắc lại ấm áp của đàn ông, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm lan tràn. Bọn họ coi như cũng ngủ cùng giường nửa tháng rồi, từ lúc không thể nào thích ứng được đến hiện giờ coi như cũng tập mãi thành quen. Tuy khi ngủ hai người đều rất quy quy củ củ, cùng ngủ trong một chăn cũng không hề chạm tay chạm chân gì cả, nhưng lâu lâu tỉnh dậy, sẽ phát hiện nếu không phải hắn ôm hông nàng, thì là nàng chui vào trong ngực hắn…
Đột nhiên Tô Đường hơi ngờ vực, nói một tháng sau sẽ viết giấy từ hôn, giờ đã qua nửa tháng rồi, cứ thế này thêm nửa tháng nữa, liệu có thực sự viết được giấy từ hôn nữa hay không đây?
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh tế của hắn, Tô Đường lại cảm thấy khuôn mặt lạnh này cũng không đáng ghét như trước kia. Lúc trước hắn cũng có nói để mình ở lại, liệu nàng có nên thật lòng cân nhắc việc ở lại không? Dù sao ở đây cũng không có gì không tốt, tiệm cũng mở rồi, nàng cũng không bị trói chân trói tay quản lý nghiêm ngặt không đi đâu được như nàng nghĩ lúc đầu, hơn nữa, còn có cả một đứa bé đáng yêu như Tuyên Tử…
Nhìn người phụ nữ cúi đầu mãi không nhúc nhích gì, Tống Thế An không khỏi hơi nghi hoặc: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Tô Đường đang nghĩ đến xuất thần, nên không kịp nghĩ nhiều liền thốt ra: “Ta đang nghĩ đến chuyện giấy từ hôn nửa tháng sau.”
Mặt Tống Thế An sa sầm xuống: “Nàng thật sự muốn đi sao?”
“À…” Nếu vừa rồi Tô Đường còn hơi động tâm, thì hiện giờ nhìn thấy mặt lạnh lại trưng cái bản mặt lạnh kia ra, nàng không khỏi hất cằm nói: “Đương nhiên!”
Tống Thế An tăng thêm lực tay siết lấy hông nàng, nheo mắt nhìn nàng một lúc lâu sau lại buông tay ra, xoay người không nói được lời nào nhưng tay vẫn siết chặt lại — đến tận bây giờ mà nàng vẫn còn muốn đi!
Cảm thấy hơi ấm rời đi, Tô Đường liếc mắt thăm dò sắc mặt người đàn ông kia một cái, xem chừng hắn có vẻ hơi tức giận, nàng không khỏi rối rắm, vặn vẹo ngón tay, khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định… lăn trở về cái chăn của mình. Ai ngờ nàng vừa mới vén chăn lên, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng.
“Đi đâu?” Tống Thế An trầm giọng hỏi.
Bị người đàn ông ôm chặt cả lấy, lưng dựa vào lồng ngực nóng như lửa kia, toàn thân Tô Đường căng lên, sau đó dần dần mềm đi: “Ta… à… trong chăn nóng quá, ta muốn ra ngoài cho thoáng.”
Tống Thế An ngại ngùng, sau đó lại nói: “Đêm lạnh, đừng để bị lạnh.”
“Ừm.” Tô Đường ngoan ngoãn chui trở lại.
Được hắn ôm như vậy tuy rất thoải mái, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ quái, Tô Đường nghĩ vậy lại muốn trở mình một cái, ai ngờ vừa cử động đùi đã chạm ngay phải cái thứ gì đó.
“Ưm hừm…” Tống Thế An không kìm được bật ra thành tiếng, có trời mới biết, ôm người phụ nữ mềm mại ấm áp vào trong lòng, bản thân hắn bị hành hạ đến mức nào, hơn nữa, những bức họa trong báu vật gia truyền kia cứ không ngừng quay cuồng trong đầu hắn, đúng là kìm nén đến sắp nổ tung mất.
Tô Đường nhanh chóng ý thức được mình vừa chạm vào cái gì, vội thu chân lại không dám cử động nữa. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Tống Thế An mơ màng, hai má đỏ hồng, lại thầm nhớ lại độ cứng vừa rồi của vật kia, không khỏi hít sâu một hơi, lập tức công kích, lạnh lùng nói: “Không phải chàng lại uống nhầm thuốc chứ?”
Không phải chàng lại uống nhầm thuốc chứ…
Không phải chàng… lại… uống nhầm thuốc chứ…
Cứ làm như chỉ có lúc hắn uống nhầm thuốc thì mới cứng được ấy!!!
Tống Thế An nhìn trời không biết nói gì.
Cảm thấy cô nàng kia đang lẳng lặng tránh né, bàn tay to của Tống Thế An quơ một cái, lại kéo nàng vào lòng.
“Này này này này, chẳng lẽ chàn