Insane
Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325830

Bình chọn: 8.5.00/10/583 lượt.

ch Chi nói xong, phẫn nộ quát Tô Đường: “Theo ta về nhà!!!”

Nói xong hắn quay người bước đi thẳng.

Da đầu Tô Đường run lên, cũng chỉ có thể nhăn nhó mặt mày đuổi theo, nghĩ đến tình cảnh lúc trước, e rằng hôm nay sẽ sụp đổ hết rồi!

Tướng công, hai người chúng ta trong sạch mà!

Tuyên Tử thấy cha mẹ đều đi cả vội cuống quít nhấc đôi chân nhỏ bé chạy theo, đi vài bước chợt nhớ ra, lại quay trở về hành lễ với Triển Dịch Chi, còn vẫy vẫy tay nói: “Ông trẻ, tạm biệt ông!”

Nhìn đoàn người kéo nhau đi, Triển Dịch Chi ngây ra, không hiểu gì cả quay sang nhìn tiểu Mạc, hỏi: “Sao… sao… sao lại thế này?”

Tiểu Mạc nhìn trời, lại nhìn Triển đại nhân trước mặt, cuối cùng mới thở dài nói: “Người phụ nữ ghen tuông mà ngài vừa nhắc đến, là tiểu thư nhà chúng ta… Còn người đàn ông cổ hủ bảo thủ không có tình người ngài nói đó… vâng, là tướng quân nhà chúng ta…”

Hay rồi, chỉ vài câu nhẹ nhàng của hắn ta đã đắc tội cả hai vị chủ nhân nhà này luôn!

Triển Dịch Chi nghe câu này, đã không chỉ đơn giản là sét đánh trúng đầu nữa, mà là bị quăng lên tận chín tầng trời rồi bị sét tích lũy hàng trăm ngàn năm nện mạnh xuống, đánh hắn ta một cái mà hồn bay phách lạc, ngay cả hạt bụi cũng không còn.

Tô huynh là cháu dâu của hắn ta ư?!

Hắn ta nhìn trúng cháu dâu của mình?!

???

!!!

AAAA, ông trời ơi, ông có cần phải gây nghiệp chướng như vậy không?!!!

Ông hại chết ta rồi!!!

Hu hu hu…

Ngay sau đó, ngoài cửa “Thêm một phần nữa” bụt đất bốc lên ngút trời, một con ngựa quý lao nhanh trên đường, người trên ngựa không ngừng gào khóc đến nát gan nát phổi —

“Cháu trai!!! Cháu nghe ông giải thích! Ông và vợ cháu hoàn toàn trong sạch! Thật sự trong sạch mà!!!”

“Cháu trai!!! Chúng ta thật sự trong sạch mà!!!”

Lại nói, sau khi đám người Tống Thế An quay về phủ tướng quân, mọi người nhìn thấy sắc mặt hắn xanh mét đằng đằng sát khí đều sợ đến mức thở còn không dám thở mạnh.

Tô Đường biết bão tố đã ập tới, muốn kéo Tuyên Tử ra làm lá chắn, ai ngờ bàn tay to của Tống Thế An giơ lên, kéo luôn Tuyên Tử từ trong lòng nàng ra, nhét vào lòng Hỉ Thước.

Thấy nàng bị Tống Thế An nắm tay kéo vào phòng, Tuyên Tử lực bất tòng tâm khẽ lắc đầu, nghĩ rồi nhắm hai mắt lại — phụ thân thực sự tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cậu thực sự không thể mở mắt nhìn mẫu thân gặp nạn được.

— Mẫu thân, à, người bảo trọng, con sẽ quay lại thăm người.

Thấy mọi người đều bị quát nạt ngăn ngoài cửa chỉ một mình nàng bị kéo vào trong phòng, Tô Đường vừa đau vừa hoảng lại vừa cuống, chờ đến khi nghe tiếng đóng sầm cửa rất mạnh kia, tim nàng đột ngột nhảy dựng lên — mặt lạnh muốn làm gì!!!

Tống Thế An càng nghĩ càng tức giận, cả bụng lửa muốn bùng phát. Vào phòng, đóng cửa lại, chỉ còn hai người, hắn lại không biết nên nói gì, cuối cùng đành hung hăng vung tay lên, ném cô nàng kia lên giường, còn mình thì quay lưng lại, ngồi xuống cạnh bàn.

Tô Đường bị ném đến phát đau, nhưng lại không dám kêu, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Tên khốn kiếp nhà chàng! Không thể nhẹ chút được sao!”

Lúc sáng, nàng cũng nói “nhẹ chút”, nhưng ý nghĩa của từ nhẹ đó với từ nhẹ này đã hoàn toàn không giống nhau nữa, hắn nghe vào tai, tâm trạng cũng hoàn toàn không giống trước.

Tống Thế An sa sầm mặt nhìn nàng, trong lòng dày vò đến trăm ngàn lần, một lúc lâu sau mới nghiến răng hỏi: “Nàng vẫn luôn muốn ta viết giấy từ hôn, có phải vì Dịch Chi không?!”

Tô Đường ngừng khóc, tức tối trừng mắt nhìn hắn: “Không phải!”

Tống Thế An nhíu mày: “Đừng lừa gạt ta nữa!”

“Ta lừa chàng bao giờ!” Tô Đường giận dữ nói.

Tống Thế An mím chặt môi, ánh mắt càng trở nên thâm trầm hơn: “Không có sao?”

Trong lòng Tô Đường hơi lo lắng, nghĩ chút vẫn kiên quyết nói: “Thật sự không có.”

Tống Thế An nghe vậy liền đứng lên, tới gần bên giường, nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Chẳng lẽ không phải vì nàng sợ ta ngăn cản nên mới lừa ta nói rằng tiệm điểm tâm đó là do tiểu nhị cũ của nàng mở sao? Chẳng lẽ ngày ấy nàng hỏi ta về Dịch Chi không phải vì hai người đã gặp nhau sao?! Chẳng lẽ nàng đưa Tuyên Tử ra ngoài không phải vì kiếm cớ gặp mặt Dịch Chi sao?!”

Tống Thế An càng hỏi, lòng hắn càng lạnh đi, càng hỏi, lại càng tức tối hơn!

Tô Đường lại trợn trừng mắt, vì sao chuyện gì hắn cũng biết thế?! Nhớ tới cái miệng chết tiệt của Triển Dịch Chi, lòng Tô Đường không khỏi tuyệt vọng — trời cũng muốn diệt ta rồi!!!

Thấy nàng im lặng mãi không đáp, Tống Thế An nghĩ là nàng ngầm thừa nhận, lòng lạnh đến đóng băng. Hắn giận dữ quay người, cố nén lửa giận mãnh liệt bùng lên, chỉ sợ mình không khống chế nổi một giây thôi cũng sẽ bóp chết người phụ nữ lăng nhăng trước mặt mất!

Tô Đường thấy thế, biết hắn hiểu lầm, vội chạy xuống giường kéo tay áo hắn giải thích: “Không phải, ta căn bản không có quan hệ gì với Triển Dịch Chi hết. Là mình hắn ta đơn phương, ta chưa nói gì cả! Thật mà, thật mà! Chàng phải tin ta! Ta đã nói với hắn ta có tướng công rồi! Chính hắn cứ bám lấy ta đấy chứ!”

“Căn bản không có quan hệ gì à? Hừ, các người còn đụng chạm xác thịt với nhau mà còn nói không quan hệ gì à?! Nàng chưa nói gì cả sao?! Hừ!” Ai