pacman, rainbows, and roller s
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328373

Bình chọn: 10.00/10/837 lượt.

nụ cười, ung dung cướp đi trái tim

của người mà cô ấy yêu thương.

Lãnh địa rơi vào tay kẻ thù nhanh quá, khiến người ta không hề phòng bị, không kịp trở tay.

Người mà cô yêu, lại ngây thơ như thế, lại trong sáng thế, thậm chí còn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Cô có vùng vẫy thế nào, thỏa hiệp thế nào, cầu khẩn thế nào cũng đều vô ích.

Chỉ có thể mở mắt to nhìn cô ấy hạnh phúc nắm tay người khác, sống đến đầu bạc răng long, chỉ có cô khóc lóc mãi.

Liễu Tích Âm chỉ hận một điều không thể khóc mù hai mắt, để không phải nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa.

“Không”. Diệp Chiêu lấy chiếc khăn tay đang cầm giúp cô ấy lau nước mắt, nhẹ

nhàng nói: “Không phải lần đầu tiên chị nhìn thấy anh ta, chị đã biết

anh ta từ rất lâu, rất lâu, thích anh ta, chỉ là không ngờ sẽ được gả

cho anh ta”.

Liễu Tích Âm lắc đầu: “Em không tin!”.

Diệp Chiêu: “Đúng vậy đấy”.

Liễu Tích Âm lắc đầu: “Em không tin!”.

Diệp Chiêu thở dài: “Chị đã phụ em, thì không thể lại phụ anh ấy. Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi, em thu xếp hành lý xong, ngày mai khởi hành trở về,

tĩnh lặng một thời gian, rồi hãy nghĩ đến những chuyện khác”.

“Chị là đồ khốn!”. Ở với nhau bao nhiêu năm, Liễu Tích Âm biết cô ấy có trái tim thép, việc đã quyết định thì rất khó thay đổi. Tức giận vì tuyệt

vọng, khí cấp công tâm, suýt chút nữa phun ra máu, giơ tay phải lên,

vung một cái thật mạnh về mặt cô ấy, trong nháy mắt chiếc nhẫn rắn vàng

bỗng động đậy, phun ra một chiếc kim độc màu đen, có ý muốn chết cùng

nhau.

Diệp Chiêu không trốn không tránh, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.

Kim độc sát với má cô, bỗng nhiên dừng lại.

“Không, tôi rất hiểu tính cô”. Liễu Tích Âm từ từ thu tay lại, ngẩng đầu lên,

nhìn vào khuôn mặt ngày nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô. Bỗng

nhiên giật lấy cái khăn, điên cuồng xé nát, sau đó cười vang lên, giọng

cười ghê sợ vang vọng trong Ngô đồng viện, nghe thấy dựng cả tóc gáy, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh cô là khiến cô yên lòng, giết cô

là khiến cô được giải thoát, sau khi được giải thoát cô sẽ từ bỏ tôi!

Không, tôi sẽ không để việc như thế xảy ra. Cả đời này tôi sẽ không tha

thứ, sẽ không lấy chồng. Tôi muốn từng giờ từng phút hận cô, nhắc nhở

cô, khiến cô phải mãi mãi nhớ về nỗi đau và sự tổn thương mà cô đã gây

ra cho tôi. Cũng giống như tình yêu tôi giành cho cô, cả đời cả kiếp này sẽ bị giày vò trong đau khổ! Tôi muốn làm cái gai mãi mãi đâm vào hạnh

phúc của cô, để cô đến chết cũng không thể quên được tôi! Khiến yêu và

hận cứ ám ảnh đến mãi mãi!”.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn Diệp

Chiêu cứ đứng im mà nghe, lại đưa tay lau nhẹ những vệt nước mắt trên

khóe mắt cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Được”.

Sai lầm lớn đã phạm phải, quyết định đã đưa ra.

Bất luận là tốt hay xấu, cô tình nguyện chấp nhận tất cả.

Liễu Tích Âm rời đi mười ngày, trời cũng mưa to suốt mười ngày.

Khuôn mặt của Diệp Chiêu còn xám xịt hơn cả ông trời, những cây cột trong khu luyện võ quân doanh bị đánh gẫy mất mười mấy cây.

Trong Nam Bình Quận Vương phủ, bất luận mèo, chó, gà, người, thậm chí cả

chuột, tất cả những sinh vật có chút trí óc, đều biết thấy tướng quân

thì tìm đường khác mà chạy, để tránh bị cái bầu không khí khủng khiếp mà không thể nói thành lời đó dọa cho đoản mệnh mất vài năm.

Hạ Ngọc Cẩn sau khi bị Hồ Thanh trách mắng, cứ luôn cảm thấy có lỗi với vợ, muốn làm vài thứ gì đó.

Vì thế, cậu ta trốn ở bên ngoài phòng luyện võ, lén lút thò đầu ra, thấy

vợ đang hò hét hung mãnh vô song, nhanh như điện giật, cấp như tiêu

phong, từng nhát làm cho người sắt dùng để luyện công trở nên cong vẹo,

chân gẫy đầu nát, cái nào cũng không ra hình người. Cậu ta sợ đến nỗi

run lên, ôm lấy lá gan nhỏ bé run rẩy của mình, trong bụng đầy những lời ngọt ngào đã được chuẩn bị trước bỗng bay lên hết chín tầng mây rồi,

món quà là cái trâm hoa mộc lan bái ngọc cũng bị ướt đẫm mồ hôi…Chân

hình như hơi nhũn đi thì phải.

Bắt vợ mình đích thân đuổi người em họ thân thiết, làm cô ấy vô cùng không vui.

Làm sao bây giờ?

Cậu ta có phải làm loạn quá vô tình vÔ Ânghĩa vô lý không?

Nhưng nghĩ đến hậu quả đáng sợ của việc Liễu Tích Âm vào phủ.

Thì cậu ta làm loạn một cách vô tình vÔ Ânghĩa vô lý cũng đúng thôi...

Hạ Ngọc Cẩn mang theo khuôn mặt khổ sở, do dự, băn khoăn giữa tình và nghĩa, giống như một con cừu nhỏ lạc đường vậy.

“Đi” Diệp Chiêu tức giận đá một người sắt cuối cùng lên không trung, sau đó

nhảy lên, lộn một cái đẹp mắt, bay trong không trung, đưa nó chính xác

về đống phế liệu ở góc tường. Nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, phát ra âm thanh rất điếc tai, rồi lại đập mạnh khiến những viên gạch vỡ

nát, cuối cùng thở ra một hơi, thấy tức giận vẫn chưa được trút hết, vẫn còn chưa được thỏa liền nói: “Đánh người sắt không hứng bằng người

sống”. Cô lau mồ hôi, quay đầu lại, thấy Hà Ngọc Cẩn đang đứng ở cửa,

trong lòng bỗng giật mình, liền nói mềm mại, cố gắng ôn hòa hỏi “Có việc gì không?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn cô, nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Chiêu vội vàng thu lại biểu hiện hung ác, nặn ra một nụ cười còn ghê rợn hơ