XtGem Forum catalog
Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322302

Bình chọn: 10.00/10/230 lượt.

ư

muối bỏ biển mà thôi.”

“Không phải, hiện tại với anh thành tựu là hư vô, tình cảm mới là chân thật.”

Đỗ Phong kiên định nhìn Nguyễn Vân. Anh muốn truyền them sức lực cho cô

gái yếu ớt này.

“Nhưng anh vẫn đang đắn đó! Cho dù anh quyết định thế nào, em cũng ủng hộ anh. Em chỉ mong anh không hối hận.”

Đỗ Phong từ lâu đã biết tính tình trẻ con đáng yêu của Nguyễn Vân, nhưng

không biết cô cũng có những lúc tỏ ra hiểu lý lẽ và suy nghĩ chin chắn

đến thế. Đôi mắt long lanh như ngập nước kia dường như nhìn thấu được

cõi lòng người khác. Đỗ Phong càng them yêu thương cô nhiều hơn.

Quay về ký túc, Đỗ Phong uể oải ngã nhào vào giường, đầu óc trống rỗng. Cảm

giác khi do dự không đưa ra được lựa chọn, đối với anh còn đau khổ hơn

cả hôm mít khỏi trái đất này.

“Anh Phong, tìm được công việc tốt rồi, coi như trút được gánh nặng phải

không?” Một người bạn cùng phòng nhìn Đỗ Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Công việc của em còn chưa đâu vào đâu. Biết thế hồi xưa học hành tử tế

hơn. Quá hối hận!”

Đỗ Phong không muốn nói chuyện nên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Chỉ có Dương Quang hiểu nỗi khổ tâm của anh lúc này: “Anh ấy mệt rồi, để anh ấy ngủ đi.”

Anh bạn kia bĩu môi: “Có cậu biết nịnh nọt thôi, hai người tiền đồ rộng mở

thế rồi, tôi chẳng thèm nói chuyện với hai người nữa.” Nói xong, anh ta

đứng dậy bỏ đi.

Dương Quang ngồi xuống cạnh giường, nhìn vẻ mặt uể oải của Đỗ Phong.

“Anh có chuyện gì thế? Có thể nói em biết được không? Bạn bè chính là cần

những lúc thế này, anh đừng cái gì cũng khư khư giữ trong lòng.”

Đỗ Phong ngồi dậy, vỗ vai Dương Quang mỉm cười: “Nhưng tôi thích chia sẻ

niềm vui với bạn bè hơn. Không có chuyện gì đâu, tôi ổn.”

“Em biết anh chuyện gì cũng chỉ muốn lo một mình. Nhưng anh không phải người sắt…”

“Người ta nói “vàng bạc dễ kiếm, tri kỷ khó tìm” quả nhiên không sai. Tôi có

người như cậu là phúc lớn của tôi.” Đỗ Phong cảm kích “Thực ra xưa nay

tôi không phải là một người không có chủ kiến. Nhưng lần này thật sự khó khăn. Cậu nói suy nghĩ của cậu đi!”

Dương Quang nói: “Với tài năng của anh, kiểu gì cũng có ngày đạt được thành

công lớn. Nhưng giống như câu vừa nảy anh nói đấy, vàng bạc dễ kiếm, tri kỷ khó tìm. Em không muốn anh phụ lòng Nguyễn Vân.”

Đỗ Phong đăm chiêu gật đầu: “Tôi biết nên làm thế nào rồi. Cảm ơn cậu.”

Thực ra, trong lòng Đỗ Phong từ lâu đã có dự định, câu nói của Dương Quang

chẳng qua chỉ là xúc tác khiến anh càng them vững tâm hạ quyết định mà

thôi.

Nguyễn Vân thấp thỏm chờ tin Đỗ Phong. Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời

sang trong, cô thích sắc trời này, bởi vì anh cũng thích.

Áo sơ mi màu lam nhạt, quần bò màu lam sẫm, bóng dáng Đỗ Phong xuất hiện trong tầm nhìn của Nguyễn Vân.

Thời khắc tuyên án đến rồi?

Nguyễn Vân tóm chặt vạt váy.

Hôm nay, anh không nhíu mày, trái lại, trên gương mặt anh là nụ cười rạng rỡ. Rất hiếm khi thấy anh trong trạng thái như vậy.

“Đang học từ vựng à? Thế nào rồi?”

"Tàm tạm, dạo này trí nhớ của em có vấn đề!” Nguyễn Vân vờ phụng phịu nói, thực ra trong lòng đang nóng như lửa đốt.

“Thế à, phải cố gắng hơn nữa!” Đỗ Phong ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt vô ưu vô

lo, “Không ngờ vườn cây mát mẻ hơn trong phòng kí túc”.

Nguyễn Vân càng nghe càng sốt rột, vì sao vẫn chưa tuyên án?

“Sao ngây ra thế? Học đi chứ! Không học tốt là anh phạt đấy.” Đỗ Phong làm bộ nghiêm nghị dọa cô.

“Em đâu có được thoải mái như anh chứ? Anh sắp thoát khỏi bé học rồi, còn

em vẫn phải ở lại đây hai năm nữa.” Khóe mắt Nguyễn Vân ẩm ướt.

Với kiểu đàn ông “chí tại bốn phương” như anh, chắc chắn tiền đồ mới là ưu tiên hàng đầu.

“Hôm nay em sao thế? Chẳng giống em mọi khi?” Đỗ Phong thì thâm, “Yên tâm, có anh ở đây”.

Mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến toàn bộ tế bào trong cơ thể Nguyễn Vân sôi sục.

Chẳng lẽ, quyết định của anh trái ngược với những gì cô dự đoán?

Nguyễn Vân quay đầu lại, nghênh đón cái nhìn của anh, đôi mắt sâu thẳm như hang động, trong đó không có đáp án cô muốn.

Đỗ Phong tinh nghịch cười: "Kể cho anh một câu chuyện cười rồi anh sẽ nói cho em điều em muốn biết”.

Nguyễn Vân nghĩ một lát, cố nén cười nói: “Trước khi kể, em đố anh một từ đã".

“Đừng có đố anh, tiếng Anh của anh tệ lắm!” Đỗ Phong xua tay.

“Đơn giản lắm! Con lợn là gì?”

“Pig"

“Đánh ván thế nào?”

"P-i-g."

“Sai! Là pug chứ!”

“Những cái khác không dám nói, nhưng từ lợn đơn giản như thế, chắc chắn anh nhớ đúng.” Đỗ Phong tranh cãi.

“Lợn rõ ràng là U!” Nguyễn Vân khăng khăng.

“Là I!” Đỗ Phong cũng không chịu thua.(1)

Nào ngờ, Nguyễn Vân đột nhiên bật cười: "Đúng rồi! Hoàn toàn chính xác!”.

[(1). Chữ u trong tiếng Anh có cách đọc như đại từ nhân xung ngôi thứ hai "you" (bạn), chữ I cũng chính là đại'>

Đỗ Phong bấy giờ mới vỡ lẽ mình dang bị trêu:

“Em đám lừa anh! Giỏi lắm!”.

“Thì anh bảo muốn nghe truyện cười còn gi!” Nguyễn Vân vừa nói vừa ôm bụng cười nắc nẻ.

Bỗng nhiên, Đỗ Phong tóm lấy tay cô.

Nguyễn Vân nín thở, nhịp tim đột ngột tăng lên.

Đỗ Phong vuốt ve bàn tay cô: “Làm sao anh có thể buông ra đây?”.

Trong lòng Nguyễn Vân lúc này nh