
hong. Còn bố Nguyễn, mặc dù đã có cảm tình với Đỗ Phong nhưng vì
trọng sĩ diện nên vẫn không chịu đông ý. Mẹ Nguyễn Vân thấy vậy cũng
đứng về phía con gái, nói giúp cho Đỗ Phong.
Bước ngoặt lớn này là do Đỗ Phong phải mạo hiểm cả tính mạng để đổi lấy nhưng anh thì chẳng hay biết gì.
“Alo.”
“Vân Vân à.”
“Bố.”
“Đang làm gì thế?”
“Con đang về.”
“Tốt nhất con nên dành thời gian học Tiếng Anh cho tốt vào.”
Làm gì ạ? Con qua cấp bốn rồi mà.”
“Chuẩn bị thi IELTS, bố sẽ cho con đi du học.”
“Sao ạ?” Nguyễn Vân kinh ngạc.
“Chọn trung tâm tiếng Anh tốt nhất ấy. Con còn nhỏ, nhân lúc này mà tranh thủ bổ sung kiến thức, học thêm càng nhiêu càng tốt. Có được tấm bằng tốt
thì tương lai mới không khổ.”
“Con không muốn du học.”
“Bố đã nhờ người chuẩn bị thủ tục rồi. Con phải nghe lời bố, không phải ai cũng có cơ hội như thế.”
“Bố, bố đừng ép con.”
“Con không hiểu gì cả, bây giờ cử nhân đầy rẫy ra đấy, con tưởng tìm việc dễ dàng lắm hả?”
“Chuyện này bố không cần lo, con có dự định của con.”
“Được, vậy thì bố nói thẳng. Con vì nó nên mới không chịu đi phải không? Bố
nhớ rõ hôi con học cấp ba, từng quyết tâm sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ,
giờ thì sao? Đúng là con gái lớn khó giữ.”
“Chuyện trước đây bố nhắc lại làm gì.”
“Nó gia cảnh như thế, tự lo cho bản thân còn không xong, nói gì đến chăm
sóc con? Con cũng không được có cái ý nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác,
phải dựa vào chính mình. Cầu người không bằng cấu mình, con hiểu không?”
“Bố, bố đừng làm khó con nữa được không?”
“Nếu nó thật lòng yêu con thì sẽ không ngại chờ con thêm một hai năm. Yêu là phải suy nghĩ cho đối phương chứ không phải ích ki giữ đối phương bên
mình. Nếu nó không phản đối chuyện con đi du học thì bố sẽ chấp nhận
chuyện hai đứa, còn không thì miễn bàn.” Nói xong, bố liên cúp máy.
Có nên nói cho Đỗ Phong biết hay không? Thực lòng thì du học cũng là ước
mơ của cô, nhưng mới xa anh mấy tháng mà cô đã không chịu nổi, sao cô nỡ đi những hai năm trời? Hơn nữa, bên cạnh Đỗ Phong không biết có bao
nhiêu cô gái xinh đẹp dòm ngó, cô rất sợ mất anh. Nghĩ đi nghĩ lại,
Nguyễn Vân quyết lôi kéo Đỗ Phong cũng xuất ngoại với mình.
Đương nhiên ý định này của cô bị anh từ chối. Thứ nhất, điêu kiện gia đình
anh không cho phép, thứ hai, công việc hiện tại mới vừa khởi sắc, không
thé dừng giữa chừng. Nhưng anh rất ủng hộ việc cô đi du học, có tím bằng tốt càng dễ xin được việc. Hơn nữa, anh cũng muốn tranh thủ thời gian
đó để chuyên tâm vào sự nghiệp, đợi đến khi cô về, anh đã có khả năng
cho cô một cuộc sống tốt nhất. Anh không muốn để cô phải chịu một chút
khó cực nào.
“Vân Vân, con nghĩ kĩ chưa?” Bố lại gọi điện thoại hỏi cô.
“Con chưa quyết.”
“Nó không muốn con đi phải không?”
“Trái lại, anh ấy rất ủng hộ con đi.”
“Coi như nó biết điều, nó mà dám ý kiến thì đừng hòng bố chấp nhận nó.”
“Con vốn dĩ không nói cho anh ấy biết điêu kiện bố đặt ra. Hơn nữa, nếu anh
ấy là người không biết trái biết phải thì cũng sẽ không quan tâm tới
việc bố có chấp nhận anh ấy hay không.”
“Nếu đã thế thì sao con còn lưỡng lự?”
“Con không nỡ rời xa mọi người.”
“Chi có hai năm thôi, chớp mắt một cái là hết, chưa biết chừng con còn không muốn vê nữa ấy chứ. Nếu trước khi con vẻ nước mà nó vẫn một lòng một
dạ, bố mẹ sẽ không càn hai đứa nữa.”
“Bố hứa rồi nhé!”
Thế là sau đó, vì muốn Đỗ Phong tập trung vào sự nghiệp, muốn bản thân có
tương lai xán lạn, Nguyễn Vân quyết định xuất ngoại. Đỗ Phong từng nói,
chỉ cần hai người tin tưởng nhau thì tình yêu sẽ mãi vững bén. Con người ta sống không chỉ cần tình yêu mà còn cần cả cái ăn.
Tiếng đọc từ vựng đã lâu không xuất hiện trong vườn cây lại tiếp tục vang
lên. Nguyễn Vân ngày nào cũng chăm chỉ học tiếng Anh, xem phim bằng
tiếng Anh, nghe nhạc tiếng Anh, đọc báo chí tiếng Anh, trò chuyện với
bạn bè bằng tiếng Anh.
Trước kia vì yêu cầu chứng chi cấp bốn nên cô mới miễn cưỡng học, còn hiện
giờ, cô càng học càng hào hứng, càng học càng say mê. Thậm chí, gửi thư
điện tử cho Đỗ Phong, Nguyễn Vân cũng dùng tiếng Anh, khiến Đỗ Phong vật lộn hỏi lâu mới hiểu hết nội dung.
“Em còn viết mail cho anh bằng tiếng Anh nữa thì anh sẽ từ chối nhận." Đỗ Phong bất binh gọi điện cho Nguyễn Vằn.
“Anh thật là! Em không ép anh viết lại bằng tiếng Anh là tốt lắm rồi.”
“Vâng! Đa tạ đại nhân đã rộng lượng. Tiểu nhân không dám có ý kiến!”
Từ ngày yêu cô gái tinh nghịch này, Đỗ Phong cũng mồm miệng lên không kém. Trước kia, anh lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần, không biết
nói đùa là gì. Nguyễn Vân nghĩ tới mình có công lao cảm hóa anh, liền
dương dương tự đắc.
“Giảng viên của em nói bản vẽ mặt bằng và phối cảnh của em khá khớp nhau, thế
nhưng không mấy hữu dụng, cần phải làm lại sao cho tỉ suất sử dụng được
cao nhất. Thầy còn khen em có sáng tạo nữa. Anh nhất đinh phải ủng hộ nữ kiến trúc tương lai đấy nhé.” Nguyễn Vân nói xong liên bật cười.
“Em gửi mail anh xem rồi anh cho em lời khuyên.”
“Tuân lệnh thầy Đỗ!”
“Da mặt đúng là càng ngày càng dày, mới khen có một câu mà đã bay lên mây rồi.”
Dưới s