
uyện thú vị gì, buông đũa đầy mặt hứng thú nói: “Lại nói tiếp, tôi có một người bạn, anh ta đã thích một cô gái từ lâu, thậm chí —— “
Đường Trọng Kiêu chợt “Bộp” một tiếng cũng buông chiếc đũa trong tay, lạnh như băng trừng anh ta.
Thẩm Lương Thần đành phải xòe tay: “Được, không nói.”
Hứa Niệm kỳ quái mắt nhìn sắc mặt xanh
mét của người đàn ông bên cạnh. Nhận thấy tầm mắt của cô, anh trịnh
trọng nói: “Tôi ghét người khác lúc ăn cơm vẫn nói chuyện.”
“…”
Vì thế trên bàn cơm cuối cùng an tĩnh một lát, nhưng Hứa Niệm vẫn cảm thấy lời đó của Thẩm Lương Thần là lạ, hơn
nữa ánh mắt anh ta nhìn mình, càng như có ý ám chỉ. Đến lúc nhìn lại,
Thẩm Lương Thần bỗng nhiên nhếch môi cười biểu lộ một ý cười xấu xa với
cô: “Hứa tổng cảm thấy hứng thú thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi
thích nhất là kể chuyện xưa.”
Đường Trọng Kiêu lần này cũng không tức
giận, chỉ gắp đồ ăn bỏ vào trong chén đối phương, ngữ khí lạnh nhạt:
“Nói nhảm quá nhiều, khó trách Trâu Dĩnh muốn trốn anh nhiều năm như
vậy.”
Thẩm Lương Thần tức giận đến đỉnh đầu đều phải bốc lên, cái thằng ngốc này đang thiếu tình lại còn dám giễu cợt
anh?! Nghiến răng, nhưng tóm lại bắt bí anh không có cách, chỉ có thể
nói thêm với Hứa Niệm: “Không biết chuyện của Hứa tổng khi học đại học,
còn nhớ rõ bao nhiêu?”
Hứa Niệm sửng sốt.
Sắc mặt Đường Trọng Kiêu đã rất khó coi,
nhìn chằm chằm Thẩm Lương Thần: “Kể chuyện xưa tôi cũng có khiếu, không
bằng nói một chút về mấy năm nay, Trâu Dĩnh không ở đây, anh đã làm
những chuyện ngu xuẩn gì?”
Trâu Dĩnh quả nhiên dời tầm mắt, hưng trí bừng bừng trừng mắt to: “Chuyện xưa này không tồi, nói ra nghe một chút đi.”
Thẩm Lương Thần một đầu hắc tuyến nói: “Đó là anh ta ghen tị, đừng để ý đến anh ta.”
“Aiz —— “
Trâu Dĩnh bị Thẩm Lương Thần đút một ngụm canh, còn không ngừng dặn dò cô: “Ăn nhiều một chút, em quá gầy.”
Hai người bên kia anh anh em em chán
ngấy, chỉ còn hai người bên này yên lặng không nói gì. Một bên Hứa Niệm
nhìn rõ, chuyện này rõ ràng có liên quan đến mình nhưng Đường Trọng Kiêu không muốn nói cho cô biết. Thế nhưng rốt cuộc chuyện là thế nào cô
cũng không muốn biết.
-
Cơm nước xong cô giúp rửa bát, nhưng
Đường Trọng Kiêu lại bị đẩy vào, không nghĩ cũng biết là ai làm. Hứa
Niệm không lên tiếng, cầm lấy bao tay plastic bên cạnh chuẩn bị rửa bát, lại bị cánh tay bất ngờ xuất hiện ngăn cản: “Em phụ trách lau khô là
được rồi.”
Thân hình cao lớn che ở một bên sườn, cô
chỉ có thể nhìn đến gò má lạnh lùng của anh. Kỳ thật hai người tách ra
cũng không bao lâu, nhưng dường như anh đã tiều tụy đi rất nhiều, màu da thoạt nhìn còn tái nhợt hơn trước đây, thần sắc cũng nhạt đi, không
biết có phải bệnh tình lại nặng lên hay không? Lại nói tiếp, đến bây giờ cô cũng không biết rốt cuộc anh bị bệnh gì ——
“Hứa Niệm?”
Nghe được anh gọi mình, cô mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn cái đĩa trước mặt vội vàng nhận lấy.
Đường Trọng Kiêu lại đứng im không nhúc
nhích, ánh mắt thủy chung bám riết trên mặt cô. Động tác chà lau của Hứa Niệm cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn, sau đó cảm giác được bóng đen bao phủ lên chính mình, một giây sau liền bị ôm vào trong khuôn ngực quen
thuộc.
Anh đè thấp giọng, thậm chí có chút ủy
khuất không dễ phát giác bên trong: “Để anh ôm một cái có được không?
Anh không làm gì khác.”
Trong lòng Hứa Niệm khổ sở một trận, ngược lại cũng không đẩy anh ra, chỉ nói: “Anh hà tất gì chứ?”
Đường Trọng Kiêu nghe xong chỉ cười khổ.
Đúng vậy, cần gì chứ? Tính toán tất cả, cuối cùng còn không phải chỉ có
một mình mình không đi ra được, mối quan hệ này, từ đầu tới cuối chỉ có
anh cho là thật. Hình bóng của hai người chồng lền nhau cùng một chỗ,
bóng dáng thân mật như vậy, từ đầu đến cuối lại cách quá xa.
Anh ngửi thật sâu hơi thở thuộc về cô,
nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô: “Anh nhớ em. Mỗi ngày đều nghĩ, biết rõ em
sẽ không nhớ anh, nhưng vẫn không quản được chính mình.”
Hứa Niệm gắt gao cắn môi dưới, một câu cũng không dám nói thêm.
Anh ôm cô càng ngày càng chặt, hận không
thể trực tiếp nhào nặn người cô tiến vào trong thân thể của chính mình,
thật lâu sau mới dè dặt hôn một cái sau gáy cô: “Anh biết cách làm của
mình trước đây có vấn đề, em kháng cự anh là phải, bởi vì quan hệ của
Ninh Ninh mà không tiếp nhận anh cũng có thể lý giải. Nhưng anh vẫn
không muốn buông tay, không tranh hơn tham niệm trong lòng.”
Những lời này đổi lại nếu là từ trước anh nói ra cô tuyệt đối không dám nghĩ đến, Đường Trọng Kiêu như vậy cô
chưa từng nhìn thấy, cách nói chuyện thẽ thọt khúm núm như thế cùng một
người, quả thực đều không giống anh.
“Tiểu Niệm, trở về bên cạnh anh được không?”
Hứa Niệm hít một hơi thật dài, nhíu nhíu
mày, thật lâu mới buộc chính mình bình tĩnh lại: “Vậy anh bằng lòng nói
cho tôi biết chân tướng?”
Người phía sau hoàn toàn trầm mặc. Nhìn
xem, ở trước mặt tất cả anh vẫn muốn bảo vệ cô em gái kia, bọn họ nhất
định không thể chung sống hoà bình. Con đường này nhật định tràn đầy bụi gai, nhưng cô không có dũng khí bước ra.
Ở nơi anh nhìn không tới, đáy mắt Hứa