Polly po-cket
Tương Tư

Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324972

Bình chọn: 10.00/10/497 lượt.

n ở trong mắt, bình thường người đàn ông cường thế lại bá đạo cũng có một mặt hiếm thấy như vậy, như thế lại khiến cô đắn đo.

Nhất thời tâm lý đùa dai nổi lên, cô liền học bộ dạng ngày thường của anh, từ trên cao nhìn xuống, lấy tay sờ mi

tâm anh, nhìn đến ánh mắt giận dữ của anh, lại nhịn không được mà niết

mặt anh.

Xúc cảm thế nhưng rất tốt.

Đường Trọng Kiêu phát hỏa, nhưng lời mắng ra đến một chút khí thế cũng không có: “Em muốn ăn đòn hả!”

Hứa Niệm nhìn anh như vậy thì càng muốn

cười, giúp anh ngồi dậy, lúc này mới đút anh từng muỗng từng muỗng:

“Muốn xử lý tôi cũng chờ thân thể anh khỏe lên rồi tính.”

Mặc dù Đường Trọng Kiêu sắc mặt âm u,

nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng cho Hứa Niệm đút. Lúc này Hứa Niệm mới

nghĩ đến, cái thìa này hình như mình vừa nếm qua… Khó trách anh mới nhìn chằm chằm nghiên cứu hồi lâu.

Hứa Niệm liền trốn tránh ánh mắt của anh, Đường Trọng Kiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra: “Tôi lại không ghét bỏ

em, mặt đỏ cái gì?”

Hứa Niệm trừng anh, lập tức liền thốt ra: “Là tôi ghét bỏ anh không được sao?”

“…” Đường Trọng Kiêu ngậm miệng không để ý tới cô.

Hứa Niệm nhất thời không có cách nào khác tiếp tục đút, bị anh làm cho tức giận đến nở nụ cười: “Không ăn, thật sự? Tôi đi đây.”

Đường Trọng Kiêu lại lập tức mở mắt ra,

hung dữ nhìn cô. Hứa Niệm đạt được mục đích, khóe miệng không tự chủ

nhếch lên: “Cảm giác bị người ta khi dễ tốt không?”

Đường Trọng Kiêu đáp lại cô là ánh mắt lạnh như băng.

Giữa hai người khó được không khí tốt,

anh nhìn cô một lát, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cô: “Nói em

không biết nói dối, như bây giờ không giống là giả bộ, cho nên em chủ

động đối xử tốt với tôi, rốt cuộc là vì sao?”

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì mà anh

không biết, bằng không cô gái này điên rồi mới có thể quan tâm anh? Cho

dù là ngụy trang cho có lệ, cô cũng cảm thấy phiền.

Động tác trong tay Hứa Niệm dừng một lúc, tầm mắt dời lên đầu gối, trong phòng tĩnh lặng không có bất cứ âm thanh nào. Cô suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới có dũng khí mở miệng hỏi: “Có thể nói cho tôi biết ân oán của anh và Lục Sơn năm đó không? Nếu anh không

sợ tôi điều tra, vậy thì vì sao không chịu tự mình nói cho tôi biết?”

Người đàn ông trước mặt nghe xong lời cô

nói, chỉ tiếp tục trầm mặc, đáy mắt hơi gợn sóng, rồi chậm rãi quay về

với yên tĩnh. Câu cuối cùng kia cô phải dùng hết dũng khí mới hỏi ra

lời, lại không có được bất cứ đáp án nào.

Hứa Niệm hoàn toàn không hiểu, nếu quả

thật không liên quan đến anh, vậy tại sao không chịu nói? Nếu có liên

quan tới anh, vì sao vào những thời điểm cô không biết lại giúp anh em

Lục gia, còn có tình trạng của Trung Ảnh ngày càng mục nát, đến khi vào

tay anh thì bắt đầu hưng thịnh?

Nếu như nói là lương tâm cắn rứt muốn hành động đề bù đắp, thế sao lại dùng thủ đoạn này bức bách cô…

Trong lòng Hứa Niệm như có nhận thức mơ hồ sắp thành hình hiển hiện ra, nhưng từ dầu đến cuối lại nghĩ không ra.

“Rốt cuộc là vì sao anh lại làm tất cả

những việc này? Nếu thật sự có ân oán với Lục Sơn, hiện tại anh sẽ không sẵn lòng giúp Lục gia, chuyện của Lục Chu và Lục Từ tôi đều biết, đừng

nghĩ tới việc lại giấu tôi.”

Anh xem như rốt cuộc cũng hiểu sự khác

thường của cô là vì cái gì, khóe miệng chậm rãi lộ ra một chút ý cười,

lời nói ra không chút để ý như trước: “Tôi đang làm việc thiện thôi.”

Hứa Niệm trừng anh, căn bản không tin.

Đường Trọng Kiêu lại nói: “Không nhìn nổi em ngu ngốc, muốn giúp em khôn lên chút, lý do này đủ chưa?”

Hứa Niệm biết ngay cũng chẳng hỏi được gì từ anh, cô cũng là điên rồi, làm sao lại cho rằng Đường Trọng Kiêu sẽ

nói thật với cô chứ? Cơn giận bốc lên, cắn chặt răng cuối cùng nhịn

không được, túm cái gối bên cạnh trực tiếp đánh lên mặt anh: “Khốn

kiếp!”

Một lần lại một lần công kích người cô,

thật cho rằng cô không có cách nào khác sao? Nhưng người nọ lại còn rầu

rĩ cười ra tiếng, một chút cũng không cảm thấy mình quá trớn: “Anh nghĩ

rằng em là đang thẹn quá hóa giận.”

“Thẹn quá hóa giận hẳn là thế này…” Hứa Niệm nói xong cầm lấy tay anh, cắn một cái lên cổ tay anh như để trút giận.

Đường Trọng Kiêu mày cũng chẳng nhăn lại

chút nào, ngược lại thuận thế túm cô xuống, cơ thể cô nghiêng theo liền

toàn bộ nằm sấp lên ngực anh.

Mái tóc dài tản ra trên người anh, hai

người gần sát bên nhau, cách áo ngủ cũng có thể nghe được tiếng tim đập

trầm ổn của anh, Hứa Niệm bỗng dưng ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được

thể lực người này đã khôi phục, quả nhiên khí sắc so với vừa rồi tốt lên rất nhiều.

“Nhím con.” Mặt anh áp tới gần, bên trong tất cả đều là ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, rõ ràng có lòng

chuẩn bị đùa cô, “Thích cắn người như vậy, không bằng cắn chỗ khác? Hử?”

***

Anh cách càng ngày càng gần, áp sát đến

cô, cọ sát môi cô, rồi dọc theo cằm một đường đi xuống. Cô nhất thời

hoảng: “Đừng làm rộn, anh nghỉ ngơi trước đi.”

Đường Trọng Kiêu đâu để ý tới cô, nhẹ

nhàng cắn lên xương quai xanh của cô, cảm giác tê dại đó làm cho toàn

thân cô nổi lên một tầng da gà.

Hứa Niệm nghiêng mình muốn chạy, lại bị