
ong veo. Đường phố Paris, lần đầu tiên
cô gặp anh, bóng dáng anh trong màn mưa mịt mùng như bức tranh thủy mặc
đen trắng. Từng nét, từng nét một, cô phác họa chân dung anh, rồi chặn
trước xe lăn của anh. Trong màn mưa dày đặc, cô gắng sức đập đập cửa xe
của anh, sự lạnh lùng của anh, sự lạnh nhạt của anh, sự xa cách của anh, dần trở nên ôn hòa, giống như giọt mực dần tan trong nước, thành từng
lớp, từng lớp mềm mại…
Mưa càng lúc càng dữ dội.
Mưa rơi xối xả.
“Rầm!”, một tiếng lớn tựa cánh cửa số nào đó bị mưa gió thổi bật ra!
Cô tỉnh dậy.
Cả gian phòng tối đen, bên ngoài cửa sổ, cành cây, lá cây bị gió thổi lay
động, lộn xộn. Mưa nhỏ đã chuyển thành cơn mưa như trút nước, nước mưa
trắng xóa “ào ào” gột rửa tấm kính khung cửa sổ, như thẻ vô số dòng chảy uốn khúc tuôn trào. Nhìn làn mưa lớn bên ngoài, cô ôm chăn ngẩn ngơ vào giây rồi mới phát hiện trong phòng vô cùng vắng vẻ, bên cạnh cô không
một bóng người.
Việt Tuyên đi đâu rồi?
Cô vội vàng quờ
sang vị trí cạnh Việt Tuyên nằm ban nãy, dưới tấm chăn mỏng vẫn còn chút hơi ấm của anh, có lẽ anh mới rời đi chưa lâu. Nhưng trời mưa to thế
này, anh đi đâu được cơ chứ? Lật chăn, xuống khỏi giường, cô xỏ dép lê,
mở cửa đi tìm. Trước đây cũng có một hai lần, nửa đêm anh không được
khỏe, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên lánh sang phòng bên cạnh.
“Diệp tiểu thư.”
Y tá đặc biệt trực đêm ngoài hành lang thấy cô đi ra liền đứng dậy. Y tá
đặc biệt nói với cô, Nhị thiếu gia đã ra ngoài cách đây mười mấy phút,
nhưng không đến phòng khác mà đi về hướng vườn hoa.
“Vườn hoa?”
Diệp Anh nhìn màn mưa lớn trắng trời bên ngoài.
“Vâng, thưa cô”, y tá đặc bieehjt đáp lời.
Mưa gió bên ngoài khiến những cánh cửa dọc hành lang đập rầm rầm, nước mưa
hắt vào, ứ đọng thành một khoảng xám màu ướt át. Diệp Anh chau mày, quay lại phòng, khoác thêm chiếc áo len, rồi lấy luôn cả áo khoác dày cho
Việt Tuyên, cầm ô lớn đội mưa đi về hướng vườn hoa bất chấp sự ngăn cản
của y tá đặc biệt.
Vừa ra khỏi hành lang.
Cơn cuồng phong
cuốn nước mưa hắt lên tới tấp! Tuy có mở ô nhưng nước mưa như thể đến từ bốn phương tám hướng, Diệp Anh phút chốc bị hắt ướt mèm! Cơn gió dữ dội như muốn cuốn xé toạc chiếc ô trong tay, cô dùng hết sức giữ chặt không để ô bị dgió cuốn đi hay lật lên. Con đường nhỏ trong vườn hoa bị nước
mưa phủ trắng xóa, cô bước đi khó khăn, nước mưa lạnh buốt, trộn lẫn với màu vàng đen của đất, vừa ướt, vừa trơn, vừa bẩn.
Phóng tầm mắt về phía trước.
Mưa mịt mùng, trắng trời.
Ngoài nước mưa trắng xóa ra chỉ còn lại màn đêm đen, những ngọn đèn sân vườn
hai bên đường vàng nhợt nhạt, ảm đảm. Cô cầm ô, đứng trong cơn mưa lớn,
xa xa, chỉ có ngọn dèn trong nhà kính vẫn còn sáng, như thể tòa lâu đài
pha lê lấp lánh, trong suốt trong những câu chuyện cổ tích.
Trong cơn mưa đêm xối cả.
Cô từng bước, từng bước tiến lại gần căn nhà kính trong suốt. Cơ thể đã
thấm ướt nước mưa từ lâu, không khí lạnh lẽo, ẩm ướt, bàn chân trơn
trượt khác thường, mấy lần loạng choạng, cô phải đi rất cẩn thận. Nhìn
căn nhà kính gần ngay trước mắt, cô đột nhiên có cảm giác hoảng hốt kì
quái, như thể đang nằm mơ.
Mưa rơi rào rào.
Từng tia nước mưa trong suốt nhỏ vụn bắn tung tóe bên chân cô.
Khi cô mở cửa căn nhà kính, tiếng mưa gió ào ào lấn át tất cả mọi âm thanh. Trong đêm sâu lạnh lẽo như thế này, không khí trong nhà kính càng trở
nên ẩm ướt vô cùng, lại nồng nồng mùi bùn đất và thực vật, vừa oi vừa
nóng, khiến lồng ngực cô cảm thấy ngột ngạt.
“… Đây chính là điều kiện của cậu?”
Giọng nói đầy mạnh mẽ, mỉa mai vọng ra từ phía trong căn nhà kính ẩm ướt.
Ánh mắt xuyên qua khóm tường vi đỏ tươi nở rộ đó, cô thấy gương mặt nghiêng nghiêng mạnh mẽ, hoang dại của Việt Xán. Đáy mắt đầy mỉa mai không hề
che giấu, Việt Xán nhướng mày, lạnh lùng, giễu cợt nói với ai đó phía
đối diện:
“Chắc hẳn cậu cũng biết, để có được những cổ phần này,
tôi đã hao tốn biết bao nhiêu thời gian và sức lực, nguyên số tiền mà
tôi phải trả cũng đã gấp hai, ba lần số tiền mà cậu vừa đưa ra!”
Người đối diện hình như đáp lại vài câu, giọng rất khẽ. Vì đứng xa nên Diệp
Anh không nghe rõ. “Hừm”, sau khi nghe xong, Việt Xán cười nhạt, “Cậu
đang uy hiếp tôi đấy à? Báo giá thấp như vậy, cậu tưởng tôi sẽ đưa cho
cậu toàn bộ tâm huyết bao năm nay của mình hay sao? Không sai, tôi rất
thành tâm thỏa thuận với cậu vụ làm ăn này, cũng hi vọng có thể vui vẻ
giải quyết vấn đề này, nhưng cậu cũng có phần tham lam quá đấy, em trai
thân mến của tôi ạ!”
Một tia chớp xé ngang làn mưa đêm. Đột
nhiên, ánh sáng chói lòa khiến cả căn nhà kính sáng trưng như ban ngày.
Đối diện với Việt Xán, bóng dáng mỏng manh ngồi trên xe lăn, dáng vẻ
thanh khiết, nhợt nhạt như đóa hoa dành dành, nhưng gương mặt lại bình
thản như thể tất cả đều nằm trong tầm tay, người đó chính là Việt Tuyên. Tiếng sấm nổi lên. Bên tai cô là tiếng sấm ầm ầm, còn cách xa vài mét
nhưng không ngờ vẫn nghe rõ mồn một giọng nói thản nhiên, lạnh nhạt của
Việt Tuyên.
“Nếu như anh đã muốn thỏa thuận thì đó là điều kiện
của tôi”, Việt Tuyên