
ỏi nhắm mắt, sắc
mặt xanh xao, môi trắng nhợt hòa lẫn với màu gối. Lần nào cũng vậy, anh
gắng chịu đựng đau đớn, tập trung tinh thần lắng nghe và xử lý công việc của tập đoàn, nhưng khi Tạ Bình và Tạ Phố vừa đi khỏi, mọi sức lực
trong cơ thể anh dường như cũng bị lấy đi hết.
“Anh ăn một chút nhé?”
Biết Việt Tuyên vẫn chưa ngủ, Diệp Anh lấy chiếc bình giữ nhiệt ở đầu
giường, mở nắp, mùi súp gà thơm phức bay ra, khiến người ta thèm nhỏ
nước miếng.
“Vừa nói nhiều như vậy, tiêu hao bao nhiêu năng lượng nên bồi bổ một chút mới được.” Cô điều chỉnh chốt giường, nâng nửa
người anh cao lên một chút, sau đó cô múc một thìa canh gà, thổi cho
nguội, mỉm cười nói: “Anh không thích ăn đồ có dầu mỡ, em đã bảo bác
Đổng vớt hết mỡ trong canh đi rồi, rất thanh đạm, cũng rất thơm, anh nếm thử xem?”.
Chiếc thìa kề bên môi Việt Tuyên.
Anh vẫn thờ ơ nhắm mắt.
“Thử một chút, đi!”, cô cười, hàng lông mày cong cong, “Món canh gà này là bí quyết gia truyền của em đấy”.
Hàng mi từ từ nâng lên.
Việt Tuyên nhìn cô, mặt không cảm xúc.
“Khi còn nhỏ em bị ốm, cũng không muốn ăn thứ gì”, cô lại thổi một thìa
canh, thận trọng bón cho anh, “Ba lại hầm canh gà cho em, mấy quả táo
tàu, vài vị thuốc đông y, hầm trong mấy giờ, sau đó hớt bỏ hết mỡ, vậy
là em húp soạt một cái hết cả một bát to”.
Từng thìa, từng thìa.
Cô bón hết cho anh một bát nhỏ.
“Ồ, vậy là cũng khá rồi.”
Hài lòng đặt bát xuống, Diệp Anh ấn chuông cạnh giường, gần như ngay lập
tức, có tiếng trả lời của cô giúp việc đứng ngoài cửa, cô vào phòng
nhanh chóng thu dọn. Ngồi dựa trên chồng gối cao, khí sắc Việt Tuyên khá hơn nhiều so với lúc trước, môi không còn trắng như tờ giấy nữa.
Ánh mắt anh thờ ơ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, những thảm tường vi giống như một biển hoa.
“Ai đã trồng những hoa đó?”
Theo ánh mắt anh, nhìn ra ngoài, được một lát, Diệp Anh lấy làm lạ hỏi.
Không nhận được câu trả lời, cô cũng không thất vọng, mỉm cười, lại hỏi:
“Hay là, em nên hỏi, ai thích hoa tường vi đến vậy?”
Mặc dù sau khi từ Pháp về nhà họ Tạ, từng giờ từng phút cô đều ở gần bên
Việt Tuyên, rất ít khi ra khỏi cửa phòng. Nhưng đứng bên cửa sổ, trong
vườn nổi bật nhất là hoa, hầu hết đều là tường vi, rất nhiều loại tường
vi.
“Là Sâm tiểu thư phải không?”
Cô ngập ngừng hỏi, quan sát sắc mặt anh.
Việt Tuyên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt vẫn thờ ơ.
Như hoàn toàn không nghe cô nói.
“Lạnh nhạt như vậy”, đột nhiên trở nên thất vọng, Diệp Anh thở dài, “Trước vụ tai nạn, anh đã vậy, sau vụ tai nạn, anh vẫn thế. Có lúc, em muốn chui
vào trong lớp vỏ bọc của anh, kéo linh hồn anh ra để xem, có phải thật
sự anh thờ ơ với tất cả”.
Việt Tuyên vẫn dửng dưng.
“Được
thôi, vậy anh cứ tiếp tục ở trong thế giới của anh.” Diệp Anh đi lấy một chậu nước ấm, nhúng khăn mặt, “Phải lau người cho anh rồi”.
Mỗi ngày, cô đều lau người cho anh ít nhất một lần, để tránh bị hoại tử.
Hoa hòa tường vi trong sắc đêm.
Diệp Anh dùng khăn bông mềm, nhẹ nhàng lau người cho anh. Nằm trên giường
mấy tháng, cơ thể Việt Tuyên gầy và xanh hơn, màu da gần như trong suốt, cô không dám lau mạnh, khẽ khàng lau bằng khăn ẩm, nhưng kỳ lạ thay làn da Việt Tuyên như phát sáng.
Cô ngẩn người.
Nhanh chóng tĩnh tâm, gạt bỏ ý nghĩ.
Lau xong cổ, cánh tay và nửa người trên, cô nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng trên bụng anh lên, cầm khăn bông lùa vào trong.
Một bàn tay đột nhiên ngăn cô lại.
Bàn tay ấy trắng xanh, lạnh ngắt, cố sức giữ tay cô, không để cô lùa tay vào trong.
Diệp Anh ngạc nhiên.
Hết sức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bàn tay ấy mấy giây, rồi mới sực tỉnh
hướng về phía anh, sửng sốt nói: “Tay anh có thể cử động rồi?”
“Ừ.”
Việt Tuyên đáp lại một tiếng, ngoảnh mặt đi.
“Vậy mà anh không nói!”, cô sung sướng, nhìn anh mà nhẹ trách. Lật bàn bàn
tay đó ra, nắm chặt lấy nó, “Bác sĩ bảo anh tiến bộ rất nhanh, em vẫn cứ sợ họ nói vậy là an ủi mọi người, không ngờ, bây giờ tay anh đã hồi
phục đến mức có thể nắm được rồi!”.
Việt Tuyên rút tay lại.
“A, tay cũng có lực rồi, rút mạnh thế!”, Diệp Anh càng phấn khởi, cười sáng bừng đôi mắt, nhìn anh mệt mỏi như muốn ngủ, cô lại hỏi trêu, “Vậy, anh vừa nắm tay em, chỉ là để cho thấy sức mạnh của tay anh sao?”.
Màn đêm nhàn nhạt.
Hương tường vi bồng bềnh ngoài cửa sổ.
“Nếu không trả lời, em sẽ lau tiếp cho anh đấy”, Diệp Anh mặt tỉnh bơ, lại
nhấc tấm chăn trên bụng anh, tay cầm khăn chuẩn bị lau.
Việt Tuyên nhăn mày.
Lại đưa tay ra giữ tay cô.
“Không cần.”
Giọng anh lạnh nhạt, nhưng hai tai ửng đỏ lộ vẻ bối rối.
“Anh muốn tự lau phải không?”
Mắt Diệp Anh như cười, đặt chiếc khăn vào tay anh, thấy anh cố gắng cầm
lấy, nhưng những ngón tay vừa phục hồi, vẫn còn run rẩy, chiếc khăn mấy
lần tuột ra.
Việt Tuyên lúng túng, buồn rầu nhắm mắt.
“Nếu không…”, cầm chiếc khăn, nhúng vào chậu nước ấm, cô nói, “Em gọi y tá đến giúp anh?”.
Việt Tuyên nhăn mày.
“Không gọi y tá, gọi người giúp việc nhé?”, cô lại đề nghị, đợi mấy giây, lại
tiếp, “Nếu anh không phản đối, em sẽ gọi người giúp”. Nói xong, cô đặt
tay lên nút chuông.
Việt Tuyên đột ngột mở mắt