Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323702

Bình chọn: 7.5.00/10/370 lượt.

c, mỗi người đều dựa vào tài năng của mình để tự khẳng định và nâng cao bản thân. Lúc đầu tôi muốn cô đi lên từ trợ lý thiết

kế, để mọi người dần dần chấp nhận cô”.

Sàn hành lang bằng đá cẩm thạch màu trắng ngà.

Đi qua hàng loạt phòng thiết kế.

Hầu như các cửa chớp đều mở.

Những ánh mắt bên trong hướng ra.

Nhằm vào người Diệp Anh.

“Bây giờ cô trực tiếp nhảy vào vị trí này, chắc chắn sẽ khó thuyết phục được mọi người”, Sâm Minh Mỹ lại lật bản lý lịch, vừa đi vừa nói, “Tôi sẽ

gắng giúp cô, có điều cuối cùng các nhà thiết kế có phục cô hay không,

vẫn phải dựa vào năng lực của chính cô”.

“Vâng.”

“Người

trước tiên cô cần gặp là những nhà thiết kế chủ chốt của bộ phận thiết

kế, cách nhìn nhận của họ với cô sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của cả phòng

thiết kế.” Gập bản lý lịch, đi đến cuối hành lang trước cánh cửa cuối

cùng, Sâm Minh Mỹ giơ tay đẩy cửa.

Ánh sáng chói lóa.

Nắng chiếu thẳng, tràn ngập khắp phòng.

Diệp Anh nhận ra, nơi này nhất định là một phân xưởng cắt may nhỏ, từ các

loại vải, nguyên liệu đến bản vẽ, phấn, thước, kéo, các công cụ chế bản, mô hình, rồi các loại chỉ, khuy, máy khâu, tất cả đều có.

Bên trong còn có mười mấy người.

Vài người trong số đó vừa nhìn đã có thể biết là nhà thiết kế.

Một chàng trai hippie tóc vàng, mắt xanh, tai, mũi, môi đều đeo khuyên. Một phụ nữ trung tuổi, khí chất điềm đạm, mặc chiếc váy ngắn màu đen tinh

tế được làm thủ công, đính đầy hạt lóng lánh. Một cô gái trẻ có vẻ nhút

nhát đang đứng ngây nhìn bản thiết kế trong tay mới vẽ được một nửa.

Ngoài ra có vài người đang nói cười với nhau, nghe thấy tiếng nói mới

ngoảnh nhìn ra, trong đó có một phụ nữ trẻ khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng,

nhưng ánh mắt nhìn cô không chút thân thiện.

Còn mấy người khác, trông có vẻ là thợ chế bản.

Người phụ nữ gần cô nhất, dáng to béo, trên tay là một cuộn chỉ dày, ngón tay đeo chiếc đê khâu bằng sắt, có lẽ là thợ may cao cấp.

Từ ánh mắt họ nhìn cô.

Diệp Anh biết.

Đây không phải là cuộc gặp mặt đơn thuần, mà là một buổi đánh giá thẩm định về cô.

“Vị này là Diệp tiểu thư, tốt nghiệp…”

Sâm Minh Mỹ cười nhạt hướng về mọi người giới thiệu, cúi đầu nhìn lướt bản lý lịch trong tay, nhíu mày ghi nhớ nói:

“…Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada.”

Căn phòng vụt yên lặng.

Các nhà thiết kế nhìn nhau vẻ kỳ lạ, Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada ư? Có học viện đó sao, quả là chưa từng nghe nói.

“Từ hôm nay, Diệp Anh tiểu thư sẽ là phó giám đốc bộ phận thiết kế, đây là

phác thảo thiết kế của cô ấy, mọi người có thể truyền nhau cùng xem.”

Sâm Minh Mỹ ném tập tài liệu trong tay cho người phụ nữ trung niên dáng

vẻ điềm đạm ngồi bên phải. Chị ta giở xem vài trang một cách chăm chú,

ánh mắt lạ lùng, đăm đăm nhìn Diệp Anh đang đứng cạnh Sâm Minh Mỹ, rồi

chuyển cho chàng trai hippie người đeo đầy khuyên.

Bản thiết kế vô cùng xuất sắc.

Kết cấu như một tiểu thuyết.

Nhưng…

Chàng trai hippie lật mấy trang, nhếch mép cười giễu cợt, ném cho nữ thiết kế trẻ đang ngây người nhìn bản thiết kế của mình. Người đó lơ đãng lật

lướt vài trang, thuận tay đưa cho mỹ nhân ngồi bên phải.

“Vị này

là Bối Quỳnh An, George và Tracy”, Sâm Minh Mỹ hướng về phía Diệp Anh

giới thiệu từng người trong phòng, nhà thiết kế trung tuổi Bối Quỳnh An

bắt tay Diệp Anh, chàng trai hippie George nhìn Diệp Anh từ đầu tới

chân, nữ thiết kế trẻ có dáng vụng về – Tracy căng thẳng gật đầu chào

Diệp Anh. “Helen, Michael, Jason, đều là những nhà thiết kế vô cùng xuất sắc của công ty. Còn nữa, đây là A Lâm – thợ chế bản, tiếp theo là

Jenny – thợ may cao cấp rất xuất sắc”.

Diệp Anh mỉm cười hướng về mỗi người hoặc đưa tay bắt hoặc tỏ ý chào.

Nhưng thái độ lịch thiệp của cô, hoàn toàn không được bất kỳ ai đón nhận.

“Diệp tiểu thư, cô có chắc đây thiết kế của cô?” Ánh mắt thâm trầm của Helen – nữ thiết kế, mỹ nhân có khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng, chăm chú nhìn Diệp Anh hỏi.

Diệp Anh cười nhạt, ngoái lại:

“Đúng, tôi khẳng định.”

“Phác thảo thiết kế rất đẹp, vừa phóng khoáng mạnh mẽ lại đầy sáng tạo”, khóe môi Helen nhếch cười châm biếm, “Nhưng, cô có biết sự khác nhau giữa

bản thiết kế thời trang và tác phẩm mỹ thuật không?”.

Trong phòng bật lên mấy tiếng cười nho nhỏ.

Lúc này mọi người đang truyền tay nhau xem tập phác thảo.

“Helen, đối với một nhà thiết kế đã tốt nghiệp Học viện Thiết kế Thời trangWadge,Canada, câu hỏi của cô quá thâm sâu rồi.”

Dựa người vào chiếc bàn dài rộng, George khoanh tay nói.

Một trận cười rộ lên.

Sâm Minh Mỹ khẽ liếc Diệp Anh.

Nếu không có Diệp Anh đột ngột chen vào, một nhà thiết kế cao cấp họ Tu sẽ

được đề bạt làm phó giám đốc Bộ phận thiết kế, mà Helen yêu đơn phương

anh ta điên cuồng, chuyện này mọi người trong công ty đều biết. Mặc dù

Minh Mỹ đã hứa với Tuyên là sẽ giúp Diệp Anh hòa nhập, nhưng trong giới

thiết kế thời trang, chỉ dựa vào quan hệ gia đình thì không thể khiến họ nể phục được.

“Để cho ra đời một sản phẩm thời trang, cần trải

qua quá trình từ mặt phẳng đến hình khối. Khi đã có bản vẽ thiết kế, có

lẽ cô nghĩ vẽ ra được ắt là có thể biến


Lamborghini Huracán LP 610-4 t