
ững vết
chân chim, bà ta thì thầm nói chuyện với Việt Tuyên, bất giác cười to,
ánh mắt trong sáng và quyến rũ, toàn thân toát lên vẻ đẹp hoài cổ lãng
mạn.
Đó chính là nữ hoàng Veka.
Nữ hoàng Veka là một huyền thoại thời trang quốc tế, mới hai mươi ba tuổi bà đã một tay sáng lập
vương quốc Veka và trong vòng hơn bốn mươi năm, vương quốc Veka luôn giữ vị trí hàng đầu trong những thương hiệu thời trang sang trọng nhất thế
giới.
“Tạ, lần đầu tiên tôi thấy cậu đi cùng một cô gái đến dự tiệc, vị này là…?”
Nghe thấy nữ hoàng Veka nhắc tới mình, Diệp Anh gật đầu mỉm cười với bà.
Việt Tuyên nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, bằng giọng vô cùng êm
ái nói với phu nhân Veka:
“Cô ấy…”
“Tạ…!”
Cô thấy
một người đàn ông trung niên vừa bước vào phòng tiệc đã tiến thẳng đến
bên Việt Tuyên, người nặng nề ôm lấy anh như một con gấu. Người đàn ông
có vẻ là người Mỹ, thân hình cao to, béo mập, trên mặt có những vệt đỏ,
dấu hiệu thường xuyên tắm nắng. Ông ta vừa vui vẻ vỗ vai chào Việt
Tuyên, vừa tò mò nhìn cô từ đầu tới chân, sau đó mỉm cười nói:
“Chúa ơi, thật khó tin, Tạ cũng có người yêu!”
Cô nhìn Việt Tuyên.
Việt Tuyên không nhìn cô, chỉ lặng lẽ vòng khuỷu tay phải, chìa về phía cô. Cô ngẩn người, vội khoác tay anh như phản xạ.
Vừa khoác tay anh.
Cô đã cảm thấy vô số ánh mắt trong phòng tiệc nhìn vào cánh tay cô, hàm ý
của mỗi ánh mắt đó không giống nhau. Nữ hoàng Veka phe phẩy chiếc quạt
thơm trong tay, khẽ mỉm cười, còn người đàn ông Mỹ lúc đầu hơi ngẩn ra,
sau đó cười ha hả, nói:
“Tạ, chẳng lẽ anh định chưa đánh đã chuồn?”
Chưa đánh đã chuồn…
Suy nghĩ ý nghĩa câu nói này, trong đầu Diệp Anh lập tức soát lại toàn bộ
tư liệu cô đã thu thập, đột nhiên một ánh mắt sắc chiếu vào cô.
“Vị tiểu thư này, bộ váy trên người cô, từ đâu mà có?”
Một người đàn ông tóc bạc đi đến trước mặt cô, ông ta có vẻ là người Đức,
khoảng ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc bạc được chải hất về sau gáy một
cách công phu, đôi mắt xám, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Anh nhíu mày.
Mỉm cười nói: “Có gì không ổn sao ạ?”.
“James, ông hồ đồ rồi, chiếc váy này do chính ông thiết kế, chẳng phải kiểu đầm dạ hội mới nhất do Janin tung ra mùa này sao! Cô gái này mặc rất đẹp,
lần sau nên thuyết phục cô ấy làm người mẫu cho ông”, người đàn ông Mỹ
cười nói.
“Xin hỏi, chiếc đầm này có phải là cô mua ở Janin
không?”, người đàn ông Đức – James chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới,
sắc mặt không vui.
“Phải”, Diệp Anh trả lời.
“Vậy là cô
không vừa ý, nên mới sửa như thế này?”, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống
phần chân váy. Phần đó vốn là một đường viền mềm mại buông thõng theo cơ thể, giờ bị sửa thành hình nụ hoa, tạo cảm giác mạnh mẽ, cứng rắn.
Cô lại nhìn Việt Tuyên.
Khuôn mặt anh vẫn thản nhiên, không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Tôi cảm thấy như thế này đẹp hơn”, cô mỉm cười trả lời.
“Không hiểu gì! Như thế này hoàn toàn làm mất phong cách của Janin, là coi thường Janin!”, James giận dữ.
“Nhưng đó là phong cách của tôi.”
Cô mỉm cười thản nhiên, dường như đó chỉ là vấn đề nhỏ không đáng kể, chỉ có sở thích của cô mới là quan trọng.
“Thời trang là để phục vụ khách hàng, chứ không phải yêu cầu khách hàng phối
hợp thiết kế thời trang, không phải sao?”, cô cười, nói tiếp: “Bất luận
thế nào, đây cũng là một chiếc váy rất đẹp, tôi rất ngưỡng mộ thiết kế
của ngài”.
“Quả thực rất đẹp.”
Nữ hoàng Veka phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười nói:
“James, rất lâu về trước, tôi từng nói với ông, ông quá coi thường phụ nữ,
trang phục thiết kế thường quá mềm mại, đáng yêu và thiếu sự mạnh mẽ.
Ông xem, chiếc váy này sau khi sửa lại, kiểu dáng đẹp hơn rất nhiều,
trong vẻ đẹp mềm mại lại có nét cứng cáp và sức mạnh vươn lên, còn để lộ đôi chân rất đẹp của cô gái. Tất nhiên, dùng hoa bách hợp làm trang sức cũng là một điểm nhấn, cô gái này sử dụng phụ trang kết hợp hết sức độc đáo.”
Sắc mặt James đột ngột thay đổi.
Mặt rắn đanh, sau khi gật đầu chào nữ hoàng Veka và Việt Tuyên, ông ta lách qua đám đông, đi đến phía khác của phòng tiệc.
“Đừng để ý, James là người bảo thủ”, nữ hoàng Veka nháy mắt, rồi giơ tay vuốt ve đường chân váy của cô, nói giọng ôn hòa: “Nếu có cơ hội, có thể giới thiệu người thiết kế thời trang của cô cho tôi không, chiếc váy này sửa lại rất đẹp”.
“Cảm ơn bà, chiếc váy này do tôi tự sửa, tôi tên là Diệp Anh.”
Diệp Anh chìa tay ra.
“Ồ?”, nữ hoàng Veka gập chiếc quạt trong tay, khẽ liếc Việt Tuyên, đoạn bắt tay cô, “Diệp, rất hân hạnh được làm quen với cô”.
Ánh đèn tối dần.
Một luồng ánh sáng trắng chiếu lên bục cao trên sân khấu.
Việt Tuyên với bộ lễ phục màu đen đứng trong luồng ánh sáng trắng đó, vẻ
trang nghiêm, khí chất trầm lạnh, dù sắc mặt có phần nhợt nhạt, nhưng
giọng nói trầm ấm, âm sắc rõ ràng, mang một vẻ xa gần có chừng mực,
khiến toàn thể quan khách trong phòng đều im lặng lắng nghe bài phát
biểu của anh.
Brila là thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới có
lịch sử sáu mươi năm, được tập đoàn Tạ thị châu Á mua lại, đã tạo được
ảnh hưởng lớn trong ngành công nghiệp thời trang quốc tế. Lễ