
“Đủ, đủ! Cả hai người đừng có ầm ỹ nữa!” Duy Duy thét chói tai. “Em chịu hai người đủ rồi! Hai người mỗi người luôn mồm nói tới cứu tới cứu ra sao, tại sao không ai hỏi qua em nghĩ thế nào?”
“Duy Duy……” Đường Kiện muốn quay đầu kéo cô.
Ầm ầm! Mặt đất lại đột nhiên nặng nề rung một cái. Ngay cả chuông báo động của nhiều công ty bắt đầu vang lên. Động đất kì lạ làm thế giới
xung quanh lộn xộn, xe đi trên đường bắt đầu dừng lại, người đi đường
thét chói tai không ngừng chạy trốn.
Nhưng Duy Duy không quan tâm chuyện đó.
“Anh!” Cô chỉ vào mũi Đường Kiện, đôi mắt đen trên khuôn mặt tuyết trắng vừa tròn vừa to. “Bây giờ em muốn anh đồng ý với em, mặc kệ hôm nay chúng ta có thể tránh
được một kiếp này hay không, anh vĩnh viễn không được nghĩ tới chuyện
quay lại.”
“Duy Duy……”
“Đồng ý với em!” Cô kiên định kêu to.
Đường Kiện nhắm mắt.
“Được, anh đồng ý, em trước tiên đi theo anh……”
“Còn có chị!” Duy Duy không để ý tới anh, quay đầu chỉ vào Văn Tuệ Linh. “Tôi mặc kệ kế tiếp chị muốn đi đâu, tóm lại, từ giờ trở đi, chị không được giết bất kì kẻ nào.”
Văn Tuệ Linh ngây người ngẩn ngơ.
Nếu là thời điểm khác, hai người có thể đã bật cười đối với cái giọng thầy giáo dạy bảo học sinh tiểu học này của cô, nhưng hiện tại không ai cười được.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Giống như có một con Godzilla tàng hình đi trên đường phố Đài Bắc, mỗi bước đi đều làm rung động mặt đất.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Duy Duy rốt cục cảm thấy khủng hoảng, theo bản năng chui vào trong lòng Đường Kiện.
Đường Kiện ánh mắt lạnh băng nhìn Văn Tuệ Linh, sắc mặt cô ta cũng vô cùng khẩn trương.
“Hợp tác đi.” Văn Tuệ Linh bật thốt lên nói: “Anh với tôi hợp tác cùng nhau viết trình tự đảo ngược. Tôi biết anh muốn
làm cái gì, anh muốn nghịch chuyển toàn bộ năng lượng sóng, lợi dụng lực phản tác dụng làm phẳng chấn động thời gian, để anh có cơ hội tìm một
điểm thiết nhập, đúng không?”
Duy Duy mắt hạnh híp lại, rồi đột nhiên rời khỏi lòng anh.
“Cho nên, em có chết cũng không ảnh hưởng gì tới anh, đúng không? Dù sao anh chính là sẽ nghĩ trở về!”
“Duy Duy, không phải như thế……” Đường Kiện bị cô chất vấn có chút chật vật.
“Hừ! Anh đi đi! Các người đều đi đi! Tôi chết ở đây liên quan gì đến mấy người?” Duy Duy đá anh một cú thật mạnh, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Duy Duy!” Đường Kiện vội vàng kéo cô lại, vẻ mặt tựa như một đứa nhóc làm sai chuyện bị bắt.
“Buông!” Duy Duy trong lòng đau khổ.
Nhìn hốc mắt cô đỏ lên, bộ dáng sắp khóc đến nơi, trái tim Đường Kiện như bị đao cắt.
“Duy Duy, anh không có ý muốn nhìn em chết, anh chỉ là muốn…… Có đường lui.” Cho dù thế giới có sụp đổ, anh cũng chỉ cố dỗ cô.
“Anh không có đường lui.” Văn Tuệ Linh bực mình nói.
“Có ý gì?” Vừa chuyển hướng sang cô ta, sắc mặt của anh liền cương lạnh.
“Anh thiết kế bước sóng ngắn có tác dụng ngược lại, tôi tăng cường nó mạnh gấp hai, đưa cho người ở phòng thí nghiệm.” Văn Tuệ Linh thanh âm lạnh lùng nói. “Tôi cung cấp số liệu thí nghiệm cho bọn họ, nói cho bọn họ tất cả sẽ xảy ra vào ngày tám tháng mười hai, nhất định phải khởi động vào hôm nay.”
“Mà bọn họ cứ như vậy tin tưởng cô?”
Cô cười lạnh một tiếng. “Anh cho rằng lần này tôi sẽ ngoan
ngoãn chờ anh chủ động ra trận sao? Từ lúc bắt đầu thí nghiệm tôi đã
liên lạc được với bọn họ, trong thực tế ở đây, chỉ đạo kế hoạch lỗ sâu
là tôi, không phải anh! Người bọn họ tín nhiệm cũng là tôi.”
Đường Kiện trong lòng chấn động, còn chưa kịp nói gì, Duy Duy đột nhiên quay đầu bắt lấy anh kêu nhỏ.
“Đường Kiện? Đường Kiện, anh xem!” Duy Duy chỉ vào cảnh vật xung quanh, ngón tay rơi vào trong cánh tay anh.
Xung quanh bọn họ đột nhiên nổi lên một sự xáo trộn kì quái, giống
như bọn họ đang ngâm trong nước, sau đó gợn nước dao động, vì thế cảnh
tượng bốn phía bắt đầu xuất hiện sự vặn vẹo.
“Đương nhiên, nếu vận khí tốt, cường độ tác dụng ngược đủ để
tạo thành bước sóng nghịch hướng, tôi có thể tống anh quay về hiện thực
của mình, cuối cùng anh sẽ không thể gặp được Duy Duy ở đây!” Văn Tuệ Linh đột nhiên kéo cô. “Duy Duy, em lại đây, không được ở gần anh ta!”
Cảm giác Duy Duy bị người lôi đi, anh theo bản năng kéo tay trở về,
Duy Duy mắc kẹt giữa hai người bọn họ. Bỗng nhiên trong lúc đó, ầm ầm!
Chấn động, khắp bề mặt lại rung chuyển.
Ba người đứng không vững, Văn Tuệ Linh ngã trên mặt đất, Đường Kiện vội vàng ôm lấy Duy Duy.
Ầm ầm! Chấn động. Gợn sóng bốn phía ngày càng rõ ràng, cảnh vật đột nhiên bắt đầu thay đổi.
“Đường Kiện, đây là có chuyện gì?” Duy Duy nắm chặt tay anh.
“Không có việc gì, nắm lấy anh, không được buông ra!” Đường Kiện khẩn cấp che lấy cô.
Ánh mắt của anh và Văn Tuệ Linh gặp nhau, Đường Kiện bỗng nhiên cười.
Nụ cười này không phải âm ngoan, không phải tức giận, không phải chợt biết được chân tướng bị giấu mà kinh ngạc, mà là một nụ cười thật lòng.
Tất cả những đau khổ tối tăm trước đó, toàn bộ được xóa đi, anh bây giờ thậm chí nở nụ cười khoái trá.
Anh nhướn mày, giống như đùa cợt lấy khẩu hình nói với cô hai chữ: “Cám ơn.”
Cám ơn……
Văn Tuệ Linh đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình nói cái gì —