80s toys - Atari. I still have
Tuyến Thời Gian

Tuyến Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322180

Bình chọn: 8.00/10/218 lượt.

định. Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy, không phải

không có cảm tình, nhưng là…… Nếu chúng ta muốn tiếp tục, em cần một

chút cam đoan ổn định, phụ nữ đều như vậy, mà anh……”

Anh chỉ dành ra một phần tâm tư nghe cô lải nhải. Bất quá cô nhắc tới công việc, thoáng bắt lấy lực chú ý của anh.

Anh không có việc làm?

Phải không?

Trong đầu anh đột nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là một phòng

làm việc tuy đơn giản lại vô cùng hiện đại, còn có một số người đi qua

lại, máy tính cùng rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp xếp thành một đoàn…… Vì sao anh “Cảm giác” chính mình có công việc, hơn nữa chức vụ còn không thấp?

Đường Kiện nhíu nhíu mày, phiền chán đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.

Đây là thành phố Đài Bắc, anh rất quen thuộc, từ cửa sổ phòng bệnh của anh có thể nhìn thấy tòa cao ốc cao nhất 101.

“Tòa thứ hai đâu?”

Anh đột nhiên hỏi, Văn Tuệ Linh đang lải nhải thoáng chốc bị gián đoạn.

“Cái gì?”

Anh nhíu mày nhìn thẳng vào khoảng không trống rỗng bên cạnh 101. “Nơi đó, không phải có một tòa thứ hai sao?”

“Tòa thứ hai nào?” Văn Tuệ Linh đi đến bên cạnh anh, cùng anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh nhìn chằm chằm chỗ trống kia, vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì. “Còn có tòa thứ nhất có vẻ thấp một chút, nó chỉ cao có một nửa……”

Văn Tuệ Linh khó hiểu nhìn anh, lại nhìn về phía tòa kiến trúc cao nhất kia.

“Không có! Đài Bắc chỉ có một tòa 101 như vậy.” Dừng một chút, cô giật mình chợt hiểu. “Nó chỉ cao một nửa? Anh đang nói tòa cao ốc Tân Quang Tam Việt sao? Chỗ đó nằm phía trước nhà ga Đài Bắc, cách tòa nhà 101 một đoạn. Trước kia khi tòa nhà 101 chưa xây xong, đó là tòa cao ốc cao nhất Đài Bắc. Anh nhớ

nhầm rồi, đem hai tòa nhà đó hợp làm một.”

Phải không?

“Tôi nhớ lầm?” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng trống, ánh mắt có chút mờ mịt.

Văn Tuệ Linh nhìn sườn mặt gầy yếu của anh, trong lòng mềm nhũn, tay hướng phía vai anh đáp. “Anh xuống giường quá sớm, hẳn là nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Anh theo bản năng thu vai. Tay cô xấu hổ dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Đường Kiện hít sâu một chút, đi về trước giường bệnh, chậm rãi ngồi xuống.

“Chúng ta chia tay đi!”

Văn Tuệ Linh sững sờ tại chỗ, hình như nghĩ mình nghe nhầm.

“Cái gì?”

“Chúng ta chia tay đi!” Anh lại hồi phục ngay từ đầu mặt không chút thay đổi. “Dù sao vốn muốn chia tay.”

Văn Tuệ Linh hít một ngụm khí.

“Lời này của anh có ý gì? Anh đối với em có gì bất mãn sao?

Anh bị thương nặng như vậy, em không nói hai lời liền đến bệnh viện chăm sóc anh! Anh còn cái gì không hài lòng? Em đối với anh thật sự là hết

lòng quan tâm giúp đỡ! Anh còn muốn như thế nào nữa!”

Cô tức đến phát điên, chỉ vào mũi anh xổ một trận mắng chửi điên cuồng.

Đường Kiện băng lạnh lẽo lạnh nhìn thẳng cô, hoàn toàn thờ ơ.

Phụ nữ thật là một sinh vật kì quái. Rõ ràng đối với anh oán giận

không có tiến bộ, anh thật muốn chia tay cho cô tự do, cô lại ở chỗ đó

không chịu dứt khoát.

“Họ Đường! Tôi thật sự là mắt bị mù mới có thể ở bên anh lãng phí nhiều thời gian như vậy! Anh có biết tôi bên người có bao nhiêu đàn ông điều kiện so với anh tốt hơn không? Hả?” Văn Tuệ Linh cực kì tức giận, đoạt lấy hai cái chén đầu giường dùng sức ném!

Anh chỉ mong chính mình đối với màn hí kịch[3'> này biểu hiện thêm nhiều cảm giác, chính là người phụ nữ này không thể tác động đến anh.

[3'> kịch vui

Chính là không thể.

Anh chỉ cảm thấy mình giống như đang đứng bên đường xem tình lữ cãi nhau, hoàn toàn mặc kệ chuyện mình.

Loại cảm giác này thật sự làm cho Đường Kiện có chút phức tạp. Anh

cho rằng chính mình hẳn không phải một người đàn ông lãnh khốc vô tình,

cho nên nếu cô gái này là bạn gái anh, vì sao anh lại đối với cô ta

lạnh lùng như vậy?

Trong phòng bệnh khí thế mắng ngất trời, mà bên ngoài lại có hai người đang rất lung túng.

“Cậu vào đi.” Chu Duy Duy số chết lắc đầu, chân đính trên mặt đất, dám không chịu lại đi phía trước từng bước.

“Làm ơn! Bọn họ người yêu cãi nhau, cậu bảo tớ một mình đi vào xấu hổ chết!” Tri Nhã cứng rắn nắm tay cô, cường điệu có nạn cùng chịu.

“Chúng ta hai người cùng nhau đi vào sẽ có vẻ không xấu hổ sao?”

“Ít nhất hai người chia nửa, một người xấu hổ 50% a!”

“Ngụy biện cái gì!” Chu Duy Duy không biết nên khóc hay cười. “Mặc kệ, chính cậu đi vào, tớ ở ngoài chờ.”

Thừa dịp bạn học không chú ý, Chu Duy Duy đem cô đẩy vào phòng bệnh, chính mình chạy nhanh trốn bên cạnh tường.

Tiếng mắng chửi bên trong bởi vì người thứ ba xuất hiện mà ngừng lại.

Chu Duy Duy hướng vách tường dựa vào, thở phào nhẹ nhõm, tay nhu nhu lỗ tai. Rốt cục im lặng.

Không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn khí chất văn tĩnh như vậy, mắng chửi cũng rất là kinh người.

“Ách…… Ách…… Ha ha, ngượng ngùng, tôi…… Tôi hình như tới không đúng lúc?” Tri Nhã xấu hổ tiếng pha trò vang lên.

“Tớ chờ cậu 5 phút.” Chu Duy Duy nhỏ giọng quăng ra một câu, xác định Tri Nhã nghe được, sau đó đến hành lang chờ ngồi xuống.

Các cô mỗi lần đi ra ngoài đều đến cùng một quán cà phê, Tri Nhã biết phải tới chỗ nào tìm cô. Nếu 5 phút sau bạn học không đi ra, Chu Duy

Duy cảm thấy tự mình