Tuyết Lạc Trần Duyên

Tuyết Lạc Trần Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322172

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

n sao có thể tầm thường như vậy.”

“Ý của cô là tác phẩm của anh ta chỉ có thể trưng bày tại tủ kính củaParis?”

Đối với chất vấn của tôi, nhân viên bán hàng chỉ cười cười cũng không cho tôi câu trả lời.

Gian thương, tuyệt đối là gian thương, lộ vẻ làm cao …..Quên đi,

tôi như thế nào có thể nói anh ta như vậy, dù sao anh ta cũng

là chồng tôi. Nghĩ đến việc anh ta ở trong phòng tranh một

tháng, mỗi ngày anh ta đều không ngừng phác thảo, ở trong mắt tôi đã gần như rất hoàn mỹ rồi, anh lại nói không có chỗ nào vừa

lòng, vì thế tác phẩm suốt một tháng vất vả của anh ta ở

trong tay liền biến thành mây khói. Tôi nghĩ sau lưng sự thành

công các tác phẩm của anh ta nhất định phải trả giá mà người thường không thể tưởng tượng được.

Tôi có chút phẫn nộ đi ra khỏi quầy hàng SNOWLET, xem ra tôi cùng bộ quần áo này vô duyên, thậm chí ngay cả quyền lợi mặc thử cũng không có. Cho dù đã kết hôn, tôi và Nghê Giáng Trần có được bao nhiêu quyền lợi đâu.

Tôi vừa đi vừa nghĩ đến mẫu thiết kế “Tuyết giáng trần duyên” của

Nghê Giáng Trần, hai tay trống trơn ở trung tâm thương mại dạo qua một

vòng lại một vòng, khi ra bên ngoài trời đã gần tối, trên bầu trời bắt

đầu có tuyết rơi nhưng chú tài xế vẫn đang đợi tôi, vì thế tôi cảm thấy

thực bất an.

Về đến nhà trời đã tối, bên trong cửa sổ ngôi biệt thự lộ ra một chút màu cam của ngọn đèn, cũng lộ ra hơi thở ấm áp.

Nghê Giáng Trần ra mở cửa cho tôi, anh mặc một bộ quần áo màu trắng ở nhà, bên ngoài còn đeo tạp dề màu phấn hồng, mặt trên có hai con heo

con nhỏ đáng yêu, tôi thật sự nhịn không được bật cười. Anh không thèm

để ý tôi đang cười cái gì, chỉ tiện tay vỗ vỗ bông tuyết trên đầu tôi, nói ôn hoà “Coi chừng bị lạnh.”

Trong lúc nhất thời tôi thất thần, đây là giọng nói của người đàn

ông lạnh lùng, thậm chí có chút cao ngạo của một nhà thiết kế sao? Nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ của anh thực sự rất đẹp, ngọn

đèn dìu dịu khiến trên mặt anh có chút sinh động và đáng yêu. Tôi

cười cười, mang vào dép lê anh để sẵn, đi theo phía sau anh vào nhà

bếp.

Đồ ăn trên bàn đầy màu sắc, nếu nói đây là mua tôi nhất định hoài

nghi về thói quen ăn uống của anh, nhưng hiện tại….Nhìn cửa sổ sáng lên

một lớp sương mù tự nhiên, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập chút hơi thở

ấm áp, một chút cảm động chưa từng có dâng lên. Tôi không khỏi nhìn

anh đang bận rộn, hỏi: “Anh biết nấu cơm sao?”

“Nào có học sinh du học nào không biết nấu cơm, luyện tập bao ngày cũng không quá tệ chứ.” Anh cười trả lời.

Có lẽ hai người ở chung đều có thói quen im lặng, qua một khoảng thời gian rất dài chúng tôi không nói gì, tôi chỉ đứng một bên nhìn anh bận rộn. Tôi nghĩ, nếu là Giang Triều, tôi nhất định sẽ đến gần anh, từ phía sau ôm thắt lưng anh, đem mặt dán trên tấm lưng dày rộng của anh,

nói cho anh tôi lúc này có bao nhiêu hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng là Nghê Giáng Trần, tôi ở trong lòng vẫn cố ý bài xích anh. Thật ra, đường

cong lưng của anh rất đẹp, ngẫu nhiên khi chuyển động , lưng áo làm lộ ra chút vẻ gợi cảm và mê hoặc…

“Trong khoảng thời gian này anh muốn chuẩn bị triển lãm tác phẩm cá

nhân, sau khi hoàn thành anh sẽ cùng em đi ra ngoài một chút đi, em lợi

dụng trong khoảng thời gian này nghĩ thích đi chổ nào.”

“Ừm, được.”

Thấy anh quay đầu lại nói chuyện với tôi, mặt tôi có chút nóng rực sợ anh nhìn ra tôi đang ngắm anh, liền vội tìm đề tài nói chuyện phiếm….

“Đúng rồi, hôm nay em ở trung tâm thương mại đi dạo, có ghé vào quầy hàng SNOWLET.”

“Phải không? Có ý kiến gì muốn đề nghị?” Anh vừa xào rau vừa hỏi tôi.

“Em cảm thấy quần áo nơi đó thực bình thường, thiết kế hơi mạnh mẽ.”

“SNOWLET là một gian hàng lớn, chia đều tuổi không vượt quá 30.” Anh thản nhiên phản bác tôi.

Thấy anh không cho là đúng, tôi hơi bật cười, người này thật tự phụ.

“Còn có một vấn đề.” Tôi dùng đũa gắp miếng rau bỏ vào

miệng, tiếp tục nói: “Vì sao trưng bày nhãn hiệu SNOWLET cũng

không bán tác phẩm của anh vậy, việc này không phải là lừa gạt người tiêu dùng sao?”

Nghê Giáng Trần nghe tôi nói vậy nhưng không hề tức giận, chỉ cười khẽ : “Em thật đúng là trong ngoài không phân biệt được,

thay người tiêu dùng đến lên án anh mạnh mẽ. Anh chỉ có thể nói với em, nhà thiết kế chân chính là người tạo ra xu hướng chứ

không phải đi theo xu hướng.”

“…….”

Anh nhìn tôi cái hiểu cái không sững sờ ở đó liền cười

cười: “Muốn ăn cơm, đi thay quần áo, rửa tay, thì vào đây giúp đỡ

đi.”

“Được.”

Tôi nhẹ nhàng đáp ứng đi ra khỏi phòng bếp.

Đi vào phòng để quần áo, tôi lại sững sờ ở đó. Tôi không

nghĩ tới, bộ quần áo làm tôi mê muội “Tuyết giáng trần duyên” thế nhưng lại xuất hiện trong căn phòng của tôi. Hơi nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào, thậm chí hơi cẩn thận, tôi cũng không hiểu vì sao ở trong lòng rất trân trọng nó…..

“Thích không?”

Phía sa


Polaroid