
ả nhiên đầu anh cũng không ngẩng lên chỉ nói nhàn nhạt“Có việc anh sẽ
tìm em.”
“Được.”
Tôi xoay người đi rồi, nước mắt viền quanh đôi mắt, tôi biết
anh sẽ không tìm tôi, hôm nay ở trên giường chỉ là ngoài ý muốn, là tôi vô sỉ
quyến rũ anh.
-
Thời tiết bên ngoài rất ảm đạm tựa như lòng của tôi, không
có nửa điểm trong sáng nhưng lại chưa đến nỗi bi thương, chỉ là cảm giác giống
như có tảng đá đặt lên trên, phiền muộn vô cùng. Cách đó không xa, tôi nhìn thấy
Từ Dĩnh đứng trước bãi cỏ xa xa chờ tôi, tôi liền vội nở một nụ cười với cô ấy,
nhưng tôi lập tức cảm thấy mình thực ngốc, có gì cần phải che dấu đâu, chỉ sợ
cô ấy hiện tại càng rõ ràng hơn tôi.
Dọc theo đường đi Từ Dĩnh vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưng
tôi biết cô ấy nhất định có chuyện muốn nói với tôi.
Quả nhiên khi sắp đến quân doanh, cô ấy đột nhiên thở dài “Đừng
trách anh ấy, hai tháng này anh thực cũng không tốt.”
Tôi gật đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn mây trên bầu trời ,
màu xám thong thả di động, có loại đau âm ĩ.
“Có chuyện, tôi nghĩ đã lâu, không biết có nên nói cho cô
nghe không, nếu cô không thương anh ấy cũng đừng đi trêu chọc anh ấy nữa, anh ấy sẽ bị thương
không dậy nổi ……”
Tôi quay đầu nhìn Từ Dĩnh, rất muốn biết cô ấy rốt cuộc có ý
gì.
“Ngày hôm sau khi hai người tách ra , chủ tịch Nghê đã làm
việc ngốc nghếch……”
“Cái gì? Cô nói rõ xem nào……”
Tôi kinh ngạc trợn hai mắt thật lớn, hy vọng mình lý giải
sai lầm rồi, cho đến cô ấy hơi gật gật đầu, tôi mới vội vàng nói “Quay xe trở về, tôi muốn thấy anh ấy……”
“Cô đừng xúc động, nếu chuyện này bị cô biết , cô tưởng anh ấy
sẽ thế nào?”
Nghe được Từ Dĩnh nói như vậy, tôi gật đầu, đau khổ nhắm mắt
lại, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Khó trách Nhạc Vũ nói, tôi đã giết
người, nhưng tôi không nghĩ tới anh lại yếu đuối như vậy. Tôi biết Nghê Lạc Trần
mặc dù có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút phong bế chính mình, có chút
u buồn thản nhiên, nhưng anh cũng coi như là
quý ánh mặt trời, quý trọng mạng
sống.
“Nhạc Tuyết, cô rất sơ ý , tuy rằng đã xử lý nhưng tay trái anh vẫn còn ba vết
thương chưa lành……”
“Thật không……” âm thanh của tôi nhỏ đến không thể nghe thấy
được nhưng lại có thể nghe được rõ ràng trong lòng mình đang vỡ vụn, khó trách
đêm qua khi tay anh chạm đến áo của tôi làm anh sợ hãi như vậy, có lẽ rất đau,
cũng khó trách anh không cho tôi xem tay trái của mình, vì sao anh đau nhưng cuối
cùng tôi cũng không thể chia sẻ thay anh…… Tôi đột nhiên không hiểu sao đem chuyện
này cùng chuyện Nghê Thiên Vũ chết liên
hệ với nhau, chú anh cũng tự sát, chẳng lẽ thật sự chính là một sự trùng hợp
sao? Hay là trong gia tộc anh tồn tại sự yếu đuối gì đó……
Tôi đang nghĩ thì giọng của Từ Dĩnh lại thong thả nhẹ nhàng
vang lên……
“Ngày đó, anh áy náy nhốt mìn trong phòng không ăn không uống,
cũng không cho bất kì kẻ nào đi vào, cho đến ngày thứ tư tôi dự cảm có điều
không tốt liền tìm người đến phá cửa thì thấy được một màn kia……” Cô ấy phủ phủ
trán, hơi chút hoãn hoãn, nói tiếp “Tôi đi vào trước, khi đó anh ấy còn ý thức,
anh nói đừng nói cho ai biết cũng đừng nói cho Nhạc Tuyết…… Tôi không biết tại
sao mình lại đáp ứng với anh ấy , hiện tại ngẫm lại thật sự nghĩ mà sợ , nếu thật
sự có chuyện gì, nhà họ Nghê liền mất một bảo bối như vậy….. Bên ngoài phòng cấp
cứu, tôi canh thật lâu. Sau đó anh tỉnh lại, cũng chỉ cho tôi gọi điện cho Tiếu
Địch bảo tôi đưa cô ấy tới…… Ngày đó chỉ có tôi và Tiếu Địch bên người anh ấy,
cùng anh vượt qua khó khăn…… Tuy rằng Tiếu Địch dịu dàng cẩn thận nhưng vẫn có
cảm giác không thật, anh ấy thực sự vẫn
nhớ tới cô ……”
Nói đến đây Từ Dĩnh cũng khóc, cô ấy đành phải dừng xe lại
ven đường, trong đầu tôi cũng hiện ra một
màn một màn khiến người tan nát cõi lòng này.
“Tôi đã theo bên người anh thật lâu , anh đối cái gì đều lạnh
nhạt, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy
qua anh khát vọng có được một thứ gì đó như vậy, khát vọng yêu cô cũng khát vọng
được cô yêu…… Về phần anh ấy cùng Tiếu Địch, tôi không tin có gì hay là anh ấy làm vậy vì muốn thấy ý nghĩ của cô, muốn thấy cô có tin tưởng anh ấy
không……”
Tôi hơi cười khổ , nói “Tôi cũng không tin anh ấy cùng Tiếu
Địch có gì xảy ra.”
Buổi tối, Nghê Lạc Trần cùng Giang Triều uống rất nhiều, hai người họ đều thuộc loại đàn ông ít nói, giờ phút này liền
càng nói ít một cách đáng thương , đương nhiên đáng thương nhất vẫn là hai bình
rượu đế cùng rượu đỏ trên bàn. Thật ra
tôi không lo lắng cho Giang Triều, trong quân đội có câu, rượu chính là sức chiến
đấu, cất bước liền 1 cân, khẳng định giải phóng quân, cho nên rất ít quân nhân không thể uống rượu . Nhưng ngày
thường Nghê Lạc Trần ngay cả tôi đều có thể uống hơn làm sao có thể so với tửu
lượng của Giang Triều……
Ngay tại lúc tôi đè lại tay anh, bị anh quật cường cản lại.
“Nhạc Tuyết, đừng lo lắng, người đàn ông say một hồi không coi là gì cả.”
Nghe được Dư Na nói như vậy, tôi liền ngượng ngùng không
ngăn trở nữa . Thật ra, Giang Triều cũng uống có chút men say , anh dường như
muốn cố ý làm c