
, mau chút!” Vân Hiểu Nguyệt buông sách, vội vàng giục Huyên nhi
trang điểm!
Nửa canh giờ sau, Vân Hiểu Nguyệt mặc y phục đủ mọi màu sắc, mang đồ
trang sức, giống như con bướm hoa hòe, ngồi xuống ghế trên đại sảnh!
“Nhất phẩm Vân phu nhân đến!” Theo tiếng hô thị nữ, một phu nhân
xinh đẹp mặc y phục màu lam, được vài nha hoàn đỡ đi đến!
Mắt ngọc mày người, băng cơ ngọc cốt, quả thật là đại mỹ nhân, một
chút cũng nhìn không ra đã là mẹ của hai đứa con, trách không được có thể sinh
ra xinh đẹp Vân Nhược Điệp như vậy! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cảm thán dưới
đáy lòng.
“Tham kiến Điệp phi nương nương!” Mọi người hô, quỳ xuống !
“Bình thân! Huyên Nhi, dọn chỗ cho Vân phu nhân, những người khác đều
lui ra đi!” Vân Hiểu Nguyệt học trong TV diễn như vậy, thực uy nghiêm hạ lệnh!
“Dạ!” Mọi người nối đuôi nhau mà đi, nhất thời, Đại sảnh to như vậy,
chỉ còn ba người !
“Mẹ!” Vân Hiểu Nguyệt đi lên trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Điệp nhi số khổ của ta a, ô ô. . .” Vân
phu nhân một phen ôm Vân Hiểu Nguyệt, thương tâm mà khóc!
Aiz. . . Vân phu nhân, Điệp nhi của ngươi
đã hồn phi phách tán, thật là số khổ! Nhưng, hiện tại có ta, Vân Hiểu Nguyệt sẽ
thay thế Nhược Điệp chiếu cố các người thật tốt!
Ngẫm lại Vân Nhược Điệp đáng thương, đôi mắt
Vân Hiểu Nguyệt đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Mẹ, Điệp nhi tốt lắm, người
đừng khóc!”
“Điệp nhi, con như thế nào mà tốt được? Con
đừng gạt mẹ, con mất trí nhớ, hôm qua mẹ mới biết, vội vàng đến xem con! Điệp
nhi, lúc trước mẹ không tán thành chuyện con tiến cung, là con dù chết cũng phải
vào, Điệp nhi xinh đẹp đáng thương của ta, lại phải ở chốn Lãnh cung xa xôi như
vậy, con nói mẹ thế nào mà không đau lòng? Ô ô. . . Làm sao bây giờ, Điệp nhi,
ta bảo cha con tìm Hoàng Thượng nói, được không?” Vân phu nhân khóc nức nở, rồi
sau đó thương tâm nói.
Áck? Bảo Hoàng Thượng chết tiệt kia sủng hạnh
ta? Cho ta chết đi, không được!
“Mẹ, người xem, con hiện tại mất trí nhớ,
rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ, không cần nói cho Hoàng Thượng, chờ con
khôi phục trí nhớ rồi nói sau, được không? Còn nữa, Sắc Điệp Cung tuy nói là
xa, nhưng rất thanh tịnh, nữ nhi rất thích! Không có người phiền toái tìm đến,
thật tốt! Mẹ, đừng để cha vì chuyện của con, đi tìm Hoàng Thượng, bất lợiđối
với Vân gia ta! Mẹ, người trở về nói cho cha, Điệp nhi đã trưởng thành, chuyện
của mình có thể tự xử lý, ngược lại là cha cùng đại ca, khi làm việc cẩn thận mới
quan trọng!” Từ xưa, kẻ quyền cao chức trọng đều không có kết cục tốt! Vân gia
nay chắc cũng là cái gai nhọn của Hoàng Thượng, tình cảnh cũng bất ổn!
“Điệp nhi ngoan, cha con vẫn nói con thông
minh hơn người, thật sự là không sai! Đáng tiếc chính là quá mức hy vọng! Con
yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố mình, còn con, trong cung lòng người hiểm ác, mọi
sự phải cẩn thận! Huyên nhi, đi đưa một bình trà nóng đến, ta muốn cùng Điệp
nhi tâm sự!” Vân phu nhân lau nước mắt, phân phó.
“Dạ!” Huyên Nhi ngân ngấn lệ lui xuống!
“Điệp nhi, trong cung không giống như
trong nhà, trừ nha đầu Huyên Nhi ra, không có ai là bè bạn đâu, tất cả đều phải
dựa vào ngân lượng! Đây là mười vạn lượng ngân phiếu phụ thân cho con, cầm lấy!
Còn nữa, cha cũng kêu ta nói con biết, thị vệ thống lĩnh trong cung Tư Đồ Viễn,
kỳ thật là con của quản gia Vân gia ta, hắn đối với cha con rất trung thành và
tận tâm, lần này chuyện con bị thương là chính hắn cho chúng ta biết. Hắn vẫn
luôn âm thầm bảo vệ con, nhưng lần trước con lại bị thương ở ngay tẩm cung của
Hoàng Thượng nên hắn cũng không có biện pháp. Chứ nếu đã có hắn, con yên tâm,
không có kẻ nào thương tổn được con! Đây là cây sáo để triệu hồi hắn, con có việc
gì phân phó cứ thổi lên là được! “Uhm, nhận lấy đi.”
Vân phu nhân lấy trong lòng ra một tập
ngân phiếu dày cộm nhét vào tay Vân Hiểu Nguyệt, lại lấy ra một cây sáo nhỏ làm
bằng ngọc tinh xảo màu xanh biếc, bắt nàng đeo trên cổ!
“Mẹ. . .” Vân Hiểu Nguyệt nắm chặt ngân
phiếu trong tay, trong lòng cảm động vạn phần: cha mẹ thật tốt, thật giống cha
mẹ của mình ở địa cầu, đột nhiên nhớ lại, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt
rơi xuống.
“Hài tử ngốc, khóc cái gì? Aiz. . . Cha mẹ
thực thương con, Điệp nhi, nay con vào cung, chính là người của Hoàng gia, cha
mẹ cũng không có cách nào để che chở nữa, chỉ có thể hết sức cố gắng giúp đỡ
con, nên phải bảo trọng chính mình, biết không?” Vân phu nhân vừa nói vừa gạt lệ.
“Mẹ, người cùng cha cũng phải bảo trọng, cả
đại ca nữa! Đúng rồi, chuyện của con, nhất định đừng nói với đại ca, Điệp nhi
không muốn khơi mào mâu thuẫn giữa đại ca cùng Hoàng Thượng, được không?” Vân
Hiểu Nguyệt cất chỗ ngân phiếu đi, ôm Vân phu nhân nói.
“Được rồi! Tốt lắm, bây giờ thổi cây sáo
thử xem? Viễn nhi nhất định ở gần đây thôi! Võ công Viễn nhi cao cường, có hắn
bảo vệ, ta và phụ thân con yên tâm hơn!” Vân phu nhân cầm một cái khăn lụa lau
đi nước mắt trên mặt Vân Hiểu Nguyệt, rồi đưa cây sáo ngọc cho nàng.
“Dạ!” Vân Hiểu Nguyệt vô cùng cao hứng!
Nam tử võ công cao cường, là đại hiệp nha,
t