
t quãng đường dài bèn không chút do
dự chạy vào bên trong vùng ánh sáng ấy!
“Về nhà rồi, tốt quá!” Trước mắt mọi thứ đều
quen thuộc khiến Vân Hiểu Nguyệt hưng phấn hô lên, “Viễn Thần, Huyên Nhi, mấy
người đâu rồi?” Dọc theo cầu thang, Vân Hiểu Nguyệt chạy vào phòng mình, không
có ai? Vẫn không có ai? Tất cả mọi nơi đều không thấy bóng dáng bất kì ai,
phòng bếp phủ một lớp bụi dày, giống như đã rất lâu rồi không có người ở.
“Một đám chết tiệt, dám bỏ rơi mình, đừng
để đây tìm được, nếu không mấy người nhất định phải chết!” Đưa tay cầm lấy điện
thoại, lại kinh ngạc phát hiện bàn tay nàng xuyên qua nó.
“Vì sao, vì sao lại như thế này?” Vân Hiểu
Nguyệt ngẩn ngơ, dường như nổi điên sờ vào sô pha, sờ vào TV, quả nhiên, vẫn là
xuyên qua.
“A a a a…” Vân Hiểu Nguyệt tuyệt vọng thét
lên, mở mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện, mình đã đi tới một vườn hoa rất lớn,
nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo, mùi thơm lạ lùng thoảng qua mũi, một bé gái ngồi
giữa đóa hoa ngũ sắc, cánh tay mập mạp với về phía nàng, cười khanh khách không
ngừng: “Ôm một cái, ôm một cái!”
“Trẻ con?” Theo trực giác, Vân Hiểu Nguyệt
cảm giác đây là con gái Nhược Điệp, vội vàng chạy qua muốn ôm nó, không ngờ một
cơn gió nhẹ thổi qua, mình lại bay lên, càng bay càng xa, sau đó nhanh chóng
rơi xuống một cái ao, theo xoáy nước bị cuốn xuống đáy!
“Đừng, con ơi…” Một tiếng gọi thê lương,
Vân Hiểu Nguyệt dùng sức mở mắt, tỉnh lại.
“Nương nương, nương nương, người rốt cục tỉnh
lại rồi! Ô ô… Hù chết Huyên nhi, Trương Thái y, mau đến, nương nương tỉnh rồi!
Trương Thái y chạy vọt vào, thấy đôi mắt
Vân Hiểu Nguyệt mở lớn, vừa khóc vừa nói.
“Sư phụ, Điệp nhi như thế nào rồi?” Vân Hiểu
Nguyệt suy yếu mở miệng hỏi, âm thanh thô nghẹn, dọa chính mình nhảy dựng.
“Điệp nhi, haiz…” Trương Thái y thở dài:
“Con đã mê man ba ngày ba đêm, nếu không tỉnh, chúng ta cuống chết mất!”
“Ba ngày ba đêm?” Vân Hiểu Nguyệt ngẩn
ngơ, cố gắng vận động cái đầu như đã rỉ sắt, cảnh tượng trước khi hôn mê dần dần
hiện lên.
“Con ta! Sư phụ, hài tử của con, người có
bảo vệ nó không?” Lo lắng giữ chặt tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt lòng như lửa
đốt.
“Xin lỗi! Điệp nhi, sư phụ vô dụng, hài tử,
không giữ nổi!” Trương Thái y đau lòng trả lời, một bên Huyên nhi lại òa
một tiếng khóc rống lên!
“Không thể giữ lại sao?” Thất thần lặp lại,
Vân Hiểu Nguyệt đau khổ nhắm mắt lại. Trái tim… Chầm chậm rơi xuống đáy cốc. Lệ…
không kìm nén được chảy ra: Nhược Điệp, xin lỗi, là tỷ tỷ vô dụng, ngay cả đứa
con duy nhất của muội cũng không thể bảo vệ! Tỷ tỷ nhìn thấy nó rồi, là một bé
gái xinh xắn. Đáng tiếc, tỷ tỷ không có phúc có nó. Nhược Điệp, xin lỗi, rất
xin lỗi…
“Nương nương, người đừng khóc, khóc không
tốt cho mắt, ô ô… Đều tại Nhu phi làm hại, nương nương, Hoàng thượng đã bắt Nhu
phi vào Thiên lao, nói là chờ người tỉnh, người muốn xử trí như thế nào cũng được!
Ô ô… Nương nương, nương nương đáng thương của em!” Huyên nhi quỳ gối bên giường,
khóc như đứt từng khúc ruột!
“Nhu phi?” Bên môi nở một nụ cười lạnh,
Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên mở ra mắt, lạnh lùng nói: “Huyên nhi, đỡ ta đứng
lên!”
“Không được!” Trương Thái y lập tức ngăn cản:
“Điệp nhi, thân thể của con bị thương quá nặng, hiện tại suy yếu như vậy, nhất
định phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nghe lời ta, đừng làm tổn thương thân
mình, Hoàng thượng nếu nói cho con xử lý, sẽ không nuốt lời!”
“Vậy sao?” Thả lỏng thân thể, Vân Hiểu
Nguyệt vận khí, trái tim đau nhức khiến trán nàng lập tức lấm tấm mồ hôi, xem
ra, đan điền cũng bị thương, tạm thời không thể vận khí, quả thật cần tĩnh dưỡng.
“Nương nương, người sao thế, người đau lắm
sao?” Huyên nhi lo lắng nhìn sắc mặt khó coi của Vân Hiểu Nguyệt, vừa lau mồ
hôi vừa hỏi.
“Không… Không có việc gì, để ta nghỉ ngơi
một lát!” Nhắm mắt lại, Vân Hiểu Nguyệt cố gắng đấu tranh với đau đớn, Trương
Thái y đứng một bên lập tức rút ngân châm, nhanh chóng cắm vào vài huyệt vị của
nàng, cảm giác đau đớn nhanh chóng giảm bớt.
“Huyên nha đầu, giúp nương nương nhà ngươi
uống một ít canh bổ, sau đó ngủ một giấc, ta đi bốc thuốc!” Thở dài, Trương
Thái y thương tiếc nhìn Vân Hiểu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, cuối cùng cũng
không nói gì, lui xuống.
Vân Hiểu Nguyệt có gối lót sau đầu, chậm
rãi uống chén canh nóng hầm hập, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác thoải mái hơn, nở nụ
cười mơ hồ rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tâm tính thiện lương đau! Tuy nói là con của
Điệp nhi, nhưng cũng là linh hồn Vân Hiểu Nguyệt nàng nuôi dưỡng nó, nó cho
nàng niềm vui cùng hy vọng! Nhưng, đột nhiên, mất nó cứ như vậy, bảo nàng phải
chấp nhận như thế nào?
Con yêu, chắc con cũng rất chờ mong mẹ phải
không, nếu không, con sẽ không bảo mẹ ôm con. Là mẹ vô dụng khiến con bị người
khác hại! Con của mẹ, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con!
Vuốt bụng mình, Vân Hiểu Nguyệt âm thầm thề
dưới đáy lòng, bắt đầu hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, nghĩ ngợi, một sự hoài
nghi xuất hiện dưới đáy lòng: Nhu phi đang yên đang lành, vì sao đột nhiên vấp
ngã? Hơn nữa đúng chỗ như vậy, ngay lúc