
qua mặt
được lão hoàng đế cáo già kia, nhưng là, lão biết được tới mức nào? Và
lão đây là đang thử hắn hay là đang cảnh cáo?
Trần Duy Cẩn vẫn trầm ngâm không đáp.
Lão hoàng đế hồi tưởng lại chuyện xưa, thăng trầm nói:
- Năm xưa, khi nhìn thấy ngươi, trẫm đã biết ngươi là một nhân tài. Tiếc
rằng, ngươi lại không có chí hướng trên con đường thăng quan tiến chức.
Chỉ là, Nam Quốc cần những người như ngươi.
Vậy cho nên lão mới làm ra tất cả những việc này? Dồn ép hắn phải bước chân vào cuộc tranh đoạt ngai vàng?
Không khí trong tẩm cung trầm xuống, không một tiếng động phát ra.
Lão hoàng đế lại tiếp tục phân phó:
- Uy vương, sắp tới trong kinh thành sẽ có lời đồn: Uy vương đầu nhập thế lực của tam hoàng tử, công khai đối kháng với thái tử. Và Lương thừa
tướng vì tội tự lập tư binh ý đồ mưu phản bị bắt giữ…
Trần Duy
Cẩn vì kinh ngạc quên mất quy tắc mà trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn thẳng
vào lão hoàng đế. Lão hoàng đế vẫn không tỏ ra biểu tình gì, từ từ hỏi
lại:
- Ngươi đã hiểu?
- Thần…
Vậy là lão hoàng đế đã quyết tâm rồi sao? Đây chính là kết cuộc ư?
Trần Duy Cẩn lại dập đầu, kiên định nói:
- Thần đã hiểu rõ.
Trên mặt lão hoàng đế toát ra một tia sáng, lão nói:
- Tốt! Được rồi. Ngươi hãy chuẩn bị đi. Sẽ làm khó ngươi đây.
- Thần không dám. Đây là trách nhiệm của thần.
Khi Trần Duy Cẩn đã đi rồi, lão hoàng đế mới buông lỏng thân người, bật ho
khù khụ. Đến khi dừng ho, nhìn bàn tay đang vướng đầy máu của mình, lão
hoàng đế lần đầu lộ ra vẻ bất lực.
- Đây là sự trừng phạt của
trẫm sao? Nếu trẫm hạ quyết tâm sớm hơn, có lẽ cục diện cũng không ra
như vậy. Uy vương… Thần nhi đành trông chờ vào ngươi rồi.
Trước
kia, lão cũng từng nhận định Nam Thiên Thần, đó là một đứa trẻ ưu tú nếu có được sự bồi dưỡng thích đáng, nhưng để hắn trở thành cửu ngũ chí tôn có lẽ không thích hợp. Hắn vẫn còn quá nhỏ, thế lực không có, năng lực
cũng không quá mức vượt trội, lại bảo thủ thân mình không có lá gan bành trướng thế lực. Điều tốt nhất ở Nam Thiên Thần coi như là có lòng hiếu
thuận đi, nhưng khi đó, lão lại nghĩ khác, cho rằng thành tâm Nam Thiên
Thần là giả tạo, mưu cầu lợi ích từ lão nên lão cũng không thân cận với
nhi tử này.
Nghĩ lại, có lẽ là lòng thành kiến của lão quá nặng,
cho rằng không ai thật tâm với mình, cái người khác muốn ở lão chỉ là
tiền tài, quyền lực. Đến bây giờ, lão mới ra liệu có quá muộn không? Đứa nhỏ đó vẫn cung kính, quan tâm lão đến vậy, lão có nên cảm thấy mãn
nguyện không?
Nói cho cùng, lỗi tại “tình thân” ở nhà đế vương thật sự quá nhạt nhoà vậy… Những thông tin mới đây ở kinh thành khiến cho Lão Khấu càng lúc càng bất an, lão liền tới bàn luận với Nam Thiên Thần:
- Tứ hoàng tử, liệu Trần Duy Cẩn có phút chót đổi ý phản bội chúng ta?
Nam Thiên Thần đương nhiên cũng biết những tin tức đó, điều đó cũng khiến
hắn bâng khuâng, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn tin tưởng Trần Duy Cẩn.
- Sư phụ, đồ nhi tin tưởng Uy vương không phải là người thất tín.
- Nếu không phải là sự thật vậy tại sao đến giờ Trần Duy Cẩn lại không lên tiếng phản bác? Cả một lời giải thích cũng không có?
Nam Thiên Thần vẫn quyết tâm nói:
- Ta nghĩ Uy vương có nỗi khổ của mình. Xét cho cùng, ta có được tài cán
gì mà thu phục được Uy vương? Hắn đã chọn ta thì ta cũng sẽ chọn cách
tin tưởng hắn tới cuối cùng.
- Tứ hoàng tử ngài nói đây là sao? Không tài cán là thế nào? Thế như không phải…
Nam Thiên Thần cười khổ mặc cho Lão Khấu phát tiết. Lão Khấu là sư phụ dạy
Nam Thiên Thần từ thuở nhỏ nên hơn ai hết, lão là người biết rõ khả năng của Nam Thiên Thần. Lão nhận định hắn chính là người tài giỏi nhất mà
lão từng thấy, chỉ là hắn chưa gặp cơ hội để bộc lộ, đã thế còn có thái
tử, tam hoàng tử hay cả nhị hoàng tử đều như hổ rình mồi, sẽ ra tay sát
tuyệt nếu bắt gặp nguy cơ tiềm ẩn. Thế nên, Nam Thiên Thần đành phải
giấu tài năng, nhẫn nhịn đến bây giờ. Điều quan trọng nhất, hắn vẫn còn
quá nhỏ để thiết lập thế lực cho bản thân, nếu cho thêm vài năm nữa,
chưa biết ai sẽ là người mạnh nhất đâu. Chỉ là… chỉ là… ông trời không
cho hắn cơ hội đó.
Khi Trần Duy Cẩn tìm đến Nam Thiên Thần để hợp tác, Lão Khấu trong lòng liền vui vẻ, hất cao mặt như muốn nói với Trần Duy Cẩn: đáng khen cho ngươi là người có mắt nhìn người. Bây giờ, lại
đối mặt với sự phản bội của Trần Duy Cẩn thử hỏi làm sao lão có thể bình tĩnh được đây.
——————–
Uy vương phủ, tại thư phòng.
- Gia, ngài không cho tứ hoàng tử biết gì mà tự ý hành động như vậy liệu có gây ra khúc mắc hay không?
Thanh Phong lên tiếng dò hỏi.
- Nếu như cả sự nhẫn nại như vậy cũng không có, làm sao có thể làm chuyện lớn được.
Thanh Phong im lặng chấp nhận.
- Bên Lương thừa tướng có hành động gì không?
- Quả nhiên như gia dự đoán, khi biết tin ngài và tam hoàng tử hợp tác,
thái tử đã quyết định ra tay, hiện tư binh của Lương thừa tướng đã rục
rịch hành động.
- Còn bên Phượng Hàn?
- Vẫn không có động tĩnh.
Trần Duy Cẩn nhíu mày. Hắn biết ngoài Lương thừa tướng ra thì Phượng gia
cũng có tư binh riêng, nhưng đến bây giờ, đã bỏ nhiều công