
ư thế, hoá ra ngươi là người của Vô Tranh sơn trang.”
Minh Cung tiểu công chúa, Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư tính tình tinh linh cổ quái, cùng Thanh Thanh không khác nhau là mấy. Không hổ là tỷ muội, hào sảng như nhau.
“Nói thật tiểu nữ cũng không muốn nhận mình là người của Lưu Thuỷ sơn trang.”
Thanh Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. ‘Người nhà’ của nàng không cần nàng, nàng để ý bọn họ làm cái gì?
“Ngươi là Vân Tứ tiểu thư, lão phu không thể không kinh ngạc.”
Công Tôn tiên sinh làm bộ ho khan vài tiếng:
“Mau chóng sinh cháu cho ta đi.”
Đều là hắc đạo, hơn nữa còn là muội muội của tiểu công chúa, tuyệt đối không có khả năng là gian tế, lão đã có thể hoàn toàn yên tâm.
“Công Tôn tiên sinh, người ngoài đồn người rất nghiêm túc, hoá ra người rất hiền lành a. Tiểu nữ còn tưởng người rất khó hầu hạ, hiện tại cuối cùng cũng yên tâm.” Nếu nói Công Tôn tiên sinh thích đùa giỡn thì cơ bản không có người nào tin tưởng.
“Nha đầu ngươi rất biết làm người ta vui lòng a.” Công Tôn tiên sinh đối với Thanh Thanh càng thêm hài lòng.
Công Tôn tiên sinh hài lòng với Thanh Thanh đã nằm trong dự liệu của Đoạn Tiêu. Với tính tình của Thanh Thanh rất khó làm cho người ta thấy chán ghét. Ở bên cạnh quan sát nửa ngày, hắn rốt cuộc đã có cơ hội xen vào giữa bọn họ:
“Tiên sinh, ông đã hài lòng thì bao giờ định lấy nàng vào cửa.” Đây mới là điều hắn quan tâm nhất. Hắn yêu Thanh Thanh, nhất định phải để cho nàng danh chính ngôn thuận gả cho hắn.
“Chỉ cần Vương nguyện ý, lúc nào cũng được.” Lấy năng lực của Minh Cung chuẩn bị một hôn lễ là cực kỳ đơn giản.
Nàng sắp trở thành thê tử của Đoạn lang, có phải là đang nằm mơ không? Đoạn lang thật sự muốn kết hôn với nàng, trời ạ, đây chính là mong ước từ lâu của nàng. Đến lúc giấc mộng sắp thành hiện thực nàng vẫn như cũ không thể tin nổi. Nàng muốn kết hôn, phải làm thê tử của Đoạn lang, nàng nhất định phải làm một tân nương hoàn mỹ nhất. Việc đầu tiên phải làm đương nhiên là giải đi chất độc trên người.
“Đoạn lang, chàng còn chưa gặp người nhà của thiếp.”
“Nàng nói vợ chồng Vân Liệt?” Sắc mặt Đoạn Tiêu khẽ biến.
“Hôn sự của thiếp do Đại tỷ làm chủ.” Nếu để cho Bạch Mạn Điệp làm chủ, nàng ta ước gì có thể trực tiếp đem Thanh Thanh đóng gói đưa lên giường của Đoạn Tiêu.
Để tiểu Điệp làm chủ? Tốt lắm, Thanh Thanh tuyệt đối trốn không thoát đâu. Hắn mỉm cười:
“Ta cùng nàng về Vô Tranh sơn trang.”
“Đoạn lang, chàng thật tốt.” Đoạn lang nhìn thấy nàng khôi phục dung mạo nhất định sẽ rất cao hứng. Nếu không có Công Tôn tiên sinh ở đây nàng đã nhảy vào trong lòng của hắn.
Đoạn Tiêu yêu chiều vuốt vuốt tóc của nàng:
“Ngày mai sẽ đi.” Hắn không quan tâm đến dung mạo của Thanh Thanh, nhưng lại hy vọng nàng có thể hồi phục. Bời vì dung mạo này mà Thanh Thanh có chút tự ti, hắn chỉ mong nàng được vui vẻ.
“Chàng thật tốt.” Thanh Thanh kích động ôm lấy Đoạn Tiêu hôn một cái.
“Hai người các ngươi nha, đừng có ân ái trước mặt lão già ta.” Thật khó coi!
“Quên đi, nể mặt đứa cháu sắp ra đời, lão coi như không nhìn thấy gì cả.”
****
“Tin tức a...” Một buổi sáng sớm, nha hoàn Lưu Ly của Đại tiểu thư Bạch Mạn Điệp cầm một phong thư do bồ câu đưa đến, hộc tốc chạy vào đại sảnh.
Giờ này vừa ăn xong điểm tâm, Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương đang ở trong đại sảnh uống trà.
Bạch đại tiểu thư lỗ mãng thất thường bị Lưu Ly làm cho giật mình, chén trà đang cầm trong tay bị nghiêng đi, nếu nàng không có võ công thì chắc giờ này bàn tay đã bị bỏng.
Bạch Mạn Điệp rùng mình, mắng phủ đầu Lưu Ly:
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi làm cái gì vậy?” Nàng đã liều lĩnh, Lưu Ly so với nàng còn liều lĩnh hơn.
“Lưu Ly, ngươi muốn mưu sát Nhị tiểu thư ta cũng đừng có hù dọa như thế!” Diệp Lăng Tương cũng trừng mắt nhìn nàng.
“Trước hết cứ nghe ta nói đã.” Lưu Ly thở dốc:
“Vài ngày trước Đại tiểu thư mời Minh Vương đến uống rượu mừng ngày đầy tháng của tiểu thiếu gia, để cho hắn mang theo lễ vật đến tặng cho tiểu thiếu gia, nào là thần binh lợi khí, võ công bí tịch gì gì đó...”
Bạch Mạn Điệp trầm mặt xuống:
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói những lời vô nghĩa đó làm gì, nói chuyện chính đi.” Thư gửi cho Đoạn Tiêu là do nàng viết, bất quá cũng chỉ là nói giỡn mà thôi. Theo như lời mà Lưu Ly nói thì Bạch Mạn Điệp nàng dường như là kẻ rất tham tiền.
“Minh Vương nói hắn nhất định sẽ đến.” Lưu Ly nói một câu rồi dừng lại.
“Sau đó thì sao?” Hắn đến ư? Đúng là kỳ lạ!
“Hắn không phải đang bận tuyển phi hay sao? Như thế nào sẽ đến?”
“Khụ, hắn nói, hắn sẽ mang theo lễ vật.” Lại tiếp tục dừng.
“Tiếp theo.” Bạch Mạn Điệp thực không kiên nhẫn “Tiếp tục dài dòng ta dùng một cái tát đánh chết ngươi!”
Lưu Ly lùi lại vài bước, nhanh chóng nói ra:
“Hắn tới cầu thân.”
“Cầu hôn??” Hai người cùng đồng thanh.
Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời:
“Cầu hôn cho ai?”
“Chính hắn.” Lưu Ly nghiêm túc trả lời, đổi lại là hai ánh mắt xem thường.
Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn nàng một cái:
“Vô nghĩa, ta đương nhiên biết điều đó. Ta hỏi ngươi, hắn muốn kết hôn với ai?” Nàng