
làm bất cứ hành động nguy hiểm nào. Tâm tình Tứ tiểu thư không tốt, rất dễ dàng gặp chuyện không may. Nếu nàng xảy ra chuyện, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư sẽ đem mình lột da.
“Được rồi, vậy ở chỗ này đi.” Thanh Thanh vẫy vẫy tay, thi triển khinh công đứng ở trên nhánh cây:
“Trên này rất mát mẻ, muốn tới không?”
“Tốt.” Tiểu Sai cười cười, một tay túm lấy Nhược nhi nhảy lên cành cây.
Nhược nhi nhát gan, bị động tác thình lình của Tiểu Sai doạ cho một trận:
“Cứu mạng a.” Sau khi nàng kêu xong, cả người đã ngồi ở trên cành cây.
Tiểu Sai dùng cánh tay chọc chọc và người Nhược nhi:
“Đừng kêu lớn tiếng như vậy, để cho người ngoài nghe thấy còn tưởng rằng chúng ta khi dễ ngươi.”
Thanh Thanh ngồi ở phía đối diện bẻ một cành cây, đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược nhi:
“Ai, nhàm chán a.”
Nhược nhi nhìn xuống dưới mặt đất, đầu váng mắt hoa, thanh âm run run:
“Tiểu thư, ta sợ hãi, ta muốn đi xuống.”
Tiểu Sai trừng mắt nhìn nàng một cái:
“Ngu ngốc, về sau đừng nói ngươi quen biết ta, cũng đừng nói ngươi là người Vô Tranh sơn trang.”
Ngôn ngữ rất hiện đại a? Thanh Thanh bật cười:
“Lời này học ở chỗ Đại tỷ?”
“Đúng vậy.” Ngoài nàng ra thì còn có ai?
Vân Thanh Thanh đang định nói gì đó thì một thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên:
“Vân tứ muội, ta đã trở về!”
“Má ơi.” Tiếng la của nàng dọa Vân Thanh Thanh nhảy dựng, thân mình nghiêng ngả, từ trên cây rơi xuống. May mắn Thanh Thanh phản ứng mau lẹ, ở thời điểm trước khi ngã xuống đất, tay nắm lấy một nhánh cây, vận đủ nội lực nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
“Thanh Thanh, ta đã trở về!” Vừa chạm được chân xuống mặt đất, Thanh Thanh đã bị một nữ nhân nhỏ nhắn ôm lấy.
“Nhị tỷ, tỷ đã trở lại.” Không cần nhìn cũng biết người đang ôm nàng là ai.
“Đúng vậy, ta đã trở về, Thanh Thanh, ta nhớ ngươi!”
“Ta cũng nhớ tỷ a, Đại tỷ đâu?” Đại tỷ cùng Nhị tỷ đi ra ngoài, nếu Nhị tỷ trở về thì chắc chắn Đại tỷ cũng đã trở lại.
“Ta ở trong này?” Lời vừa dứt thì Bạch Mạn Điệp đã đi vào.
Thanh Thanh cười hiền hoà:
“Đại tỷ, tỷ đã trở lại.”
Bạch Mạn Điệp cố tình làm bộ tức giận:
“Chỉ ôm Nhị tỷ không ôm ta? Không công bình a.”
Thanh Thanh cười tủm tỉm mở rộng vòng tay ra, chuẩn bị ôm lấy Bạch Mạn Điệp:
“Đến thôi, ôm một cái.”
“Cái này cũng không tệ lắm.” Bạch Mạn Điệp cười trộm, ôm lấy lưng của nàng.
“Điệp tỷ, tỷ lại đi ra ngoài làm công tác khuân vác?” Bạch Mạn Điệp chính là một nữ nhân không bao giờ chịu ngồi yên, hai ba ngày đã lại chạy ra ngoài làm công tác khuân vác.
“Không phải, tiền của nhà ta rất nhiều, không cần thường xuyên đi khuân vác.”
“Vậy hai người đi làm cái gì?” Thanh Thanh hoài nghi nhìn Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương. “Sẽ không phải đi làm chuyện gì xấu đó chứ?”
“Ta giống như người làm chuyện xấu sao?” Diệp Lăng Tương chạy nhanh ra bảo hộ danh dự của mình.
Bạch Mạn Điệp ho khan một tiếng:
“Vị đứng phía sau kia, vào đi.”
“Ai a?” Thanh Thanh nhìn về phía sau, vươn dài cổ ra xem một chút, nhìn thấy chính là một bóng hình cao lớn, nàng nhất thời đứng tại chỗ chết lặng.
“Đừng ngẩn ra, các ngươi nói chuyện.” Bạch Mạn Điệp xoay xoay cổ, hướng Tiểu Sai nháy mắt:
“Đi mau, đến chỗ kia.” Lão tình nhân gặp mặt, các nàng phải mau chóng tránh đi, đừng đứng ở đây làm bóng đèn.
Mộ Dung Thiên Lý đứng tại chỗ, hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề:
“Nàng là Thanh Thanh?” Dung mạo của nàng....
“Ngươi thật sự cho rằng ta huỷ dung sao? Ta chỉ ăn một viên thuốc của Tam tỷ, trong khi giải độc lại xảy ra biến hoá nên mới biến thành như vậy.” Thanh Thanh xoay người đi vào phòng trong:
“Vào trong này ngồi đi.”
Mộ Dung Thiên Lý theo Thanh Thanh đi vào, đánh giá khắp nơi.
“Nơi này chính là Vô Tranh sơn trang?” Cùng trang viên bình thường không có gì khác biệt.
“Đúng vậy, nơi này chính là Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết.” Thanh Thanh rót một chén nước đưa cho Mộ Dung Thiên Lý:
“Trà đã nguội , thực xin lỗi a.”
“Không có vấn đề gì.” Có thể uống trà ở Vô Tranh sơn trang, hắn không phải nằm mơ đi chứ?
“Đại tỷ cùng Nhị tỷ gọi ngươi đến?” Nàng rốt cục đã biết hai người thần thần bí bí kia ra ngoài làm cái gì, tính làm hồng nương thôi. Thực đáng tiếc, nàng đối Mộ Dung không có bất cứ cảm giác nào.
“Đúng vậy.” Hắn biểu tình ngây ngốc.
Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh:
“Mộ Dung đại ca, có phải kinh ngạc lắm không? Thật không ngờ ta lại trở thành Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư.”
Mộ Dung Thiên Lý lắc đầu:
“Ta không có kinh ngạc, nàng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ.”
Thanh Thanh tựa vào trên ghế, thản nhiên nói:
“Ta cũng không muốn làm thiên hạ đệ nhất tài nữ, Vô Tranh sơn trang đối với ta mà nói chính là một cái hang tránh gió.”
“Nàng....” Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu nhìn Thanh Thanh:
“Nàng có khỏe không?”
“Ta có chỗ nào không tốt sao?” Thanh Thanh hỏi lại, ở trong này, nàng ăn ngon mặc đẹp, nơi ở cũng không có chỗ chê, sống cuộc sống an nhàn sung sướng giống như một đại tiểu thư, nàng làm sao không tốt?
“Nàng và Minh Vương trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bọn họ ph