Insane
Vài Lần Hồn Mộng

Vài Lần Hồn Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325290

Bình chọn: 9.5.00/10/529 lượt.

u Tử Đàn được xem là một cây “Không cốc U Lan” [1'>, như vậy Nguyệt Hoàng sẽ là một đóa “Mạn Châu Sa Hoa” [2'> mê người. Nguyệt Hoàng, thật ra không thể xem là yêu quái được, tổ tiên của nàng là thần thú Phượng Hoàng, ở Cửu Châu hai trăm năm trước đã diệt tộc. Nàng là phượng hoàng duy nhất còn sống sót trong Phượng Hoàng tộc. Nhược Nhất lần đầu tiên gặp nàng là ở thanh lâu dưới U Đô Sơn. Nhược Nhất rãnh rỗi không có gì làm thì giả nam trang dạo thanh lâu, sau đó… phiêu [3'> nàng. Tất nhiên là phiêu không thành. Sau đó lại để Thương Tiêu biết chuyện, đánh Nhược Nhất một trận. Nhưng từ đó thì duyên phận giữa nàng và Nguyệt Hoàng đã được kết. Nguyệt Hoàng từng yêu một tướng quân loài người. Về sau vị tướng quân kia chết, nàng liền đời đời kiếp kiếp tìm kiếm chuyển thế của hắn. Thời điểm gặp Nhược Nhất, vị tướng quân đó vừa chuyển thế thành lão bản của thanh lâu, một công tử nhà giàu bị liệt chân. Nguyệt Hoàng liền cam tâm chuyển tính, ra vẻ một ca nữ bình thường để ở cạnh bên hắn. Sau đó, công tử kia cũng chết đi, Nguyệt Hoàng liền tiếp tục đi tìm chuyển thế kế tiếp của hắn. Không biết hiện giờ nàng có còn một mình giữ vững đoạn tình yêu vốn nên đặt dấu chấm hết hay không… “Tiểu Nhất Nhất, để tỷ tỷ nhìn xem, chậc chậc, người vừa gầy vừa tiều tụy, vẫn là thịt mỡ đầy đặn như lúc trước thì dễ nhìn hơn.” Một bên nói một bên véo véo mặt Nhược Nhất. Nhược Nhất tính thời gian, cảm thấy nàng ăn đủ đậu hủ rồi thì hỏi: “Ngươi làm sao lại ở đây một cách trùng hợp như vậy?” Nguyệt Hoàng vẫy vẫy những sợi tơ vàng của áo choàng nói: “Ta mấy ngày trước biết được Thành Hạo chuyển thế làm người ở gần Anh Lương, liền đến xem thử.” Thành Hạo, đó là tên của vị tướng quân kia, người yêu đời trước của nàng. “Tìm được rồi sao?” Nguyệt Hoàng lắc đầu, thần sắc có chút cô đơn: “Từ kiếp trước, chính là qua cái kiếp mà ngươi thấy, ta không còn tìm được chuyển thế của hắn nữa. Có lẽ là kiếp kia hắn làm quá nhiều chuyện xấu, cũng không chừng là bị giữ lại dưới địa phủ không được đầu thai rồi.” “Nguyệt Hoàng…” “Dừng lại.” Nguyệt Hoàng bỗng nhiên nâng tay cắt lời Nhược Nhất, “Tên này kêu lên nghe rất xa lạ, tỷ tỷ ta nghe rất không thoải mái. Ngươi vẫn là gọi ta Tiểu Nguyệt Nguyệt thì tốt hơn, nghe thân thiết.” Nhược Nhất kéo kéo khóe miệng: “Không phải là… Cái tên gọi Tiểu Nguyệt Nguyệt này…” “Không thích?” Nguyệt Hoàng tự nói , “Ưm, vậy ngươi gọi ta là Phượng tỷ cũng được, dù sao chung quy gốc của ta vẫn là Kim Phượng Hoàng… Tiểu Nhất Nhất, muốn ta giúp ngươi xoa bóp khóe môi sao? Nó cứ động suốt.” “Ngươi, thật ra đã đến qua trái đất chứ.” “Cái gì?” “Không có gì…” Nguyệt Hoàng nhìn chằm chằm Nhược Nhất cười trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Tên Thương Tiêu kia, khí phách trong yêu lực của hắn có vẻ chưa giảm, ta ngửi mùi một cái liền biết là hắn đến đây. Ta nghĩ hắn nếu đến đây, nói không chừng ngươi cũng đến. Quả nhiên để cho ta gặp được các ngươi. Nhưng sao hắn lại yếu thành loại phó đức hạnh (mang ý nhạo báng) này, ngay cả tên Cửu Man chưa hóa thành hình người cũng có thể khiến hai người bọn ngươi trở nên thảm hại như vậy.” Nhược Nhất lắc đầu thở dài: “Ta cũng không biết nên nói như thế nào… Đúng rồi!” Nàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, “Thương Tiêu đâu?” Nguyệt Hoàng nghiêng đầu, có chút mất hứng nói: “Chết rồi.” Nguyệt Hoàng cùng Thương Tiêu hai người tính cách trời sinh đối lập nhau, ở chung một chỗ đều không ít được châm chọc khiêu khích cùng ngầm phân cao thấp. “Nếu không phải cái tay không tiền đồ này của ngươi gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, ta cũng không cứu hắn ra đâu. Quả nhiên, cứu hắn rồi liền một tiếng cám ơn cũng không. Láo xược y như cái gì đó…” Bên này Nguyệt Hoàng đang nhao nhao bất tuyệt, bên bụi cây kia vang lên tiếng, Thương Tiêu với mái tóc bạc trắng ẩm ướt đi ra, như là vừa tắm rửa dưới sông vậy. Hắn mắt lạnh liếc Nguyệt Hoàng, nhưng thấy trên mặt Nhược Nhất có dấu son môi đỏ, biểu tình trầm rồi lại trầm. Nguyệt Hoàng cũng không cam yếu thế dùng mắt liếc xéo hắn. Nhược Nhất nằm trên đất không thể động đậy, chỉ có thể nhìn trời ngây ngô cười. “Thương thế của nàng cần hảo hảo trị liệu, mau đi Anh Lương.” Thương Tiêu lạnh lùng mở miệng. Thần sắc lúc này cùng với lúc ở trong bụng Cửu Man hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau. Vẻ yếu ớt của hắn, không, Thương Tiêu căn bản là tên mạnh mẽ không biết yếu ớt là gì. Nhược Nhất suy nghĩ một lát, nói: “Được, nhưng mà trước tiên phải đi tìm một chỗ này đã.” Khi Nguyệt Hoàng để mặc Nhược Nhất sau lưng bước vào sơn động, bên trong một người cũng không có. Thiên Tố… Có lẽ là khi nàng đi không lâu sau liền bị diệt mất tăm rồi. Mà Vân Chử bị thương nặng như vậy, hắn nhất định là chạy không nổi. Xem ra là được người nào cứu đi rồi. Nguyệt Hoàng bĩu môi: “Nhất định là bị tiên hữu (bạn bè trên cõi tiên) nào mang đi rồi, động này đầy tiên khí ngửi vào chỉ muốn hắt hơi.” Nhược Nhất trầm mặc không nói chuyện, ánh mắt đảo qua mặt đất nơi hắn từng nằm qua, một vật gì đó màu trắng thu hút sự chú ý của nàng: “Nguyệt… Tiểu Hoàng, cái kia cái kia.” “Ưm, Nguyệt Tiểu Hoàng cái tên thân mật này ta cũng r