Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 9.00/10/255 lượt.

thấy ngượng ngùng vạn phần.

Ông trời! Hắn nhìn nàng như vậy, giống như hắn muốn ăn không phải đồ ăn, mà là nàng —-

“Ta không ăn cái này.” Hoắc Ưng đột nhiên mở miệng.

“A?” Khanh Khanh hoàn hồn, tầm mắt hướng vào đồ ăn trên chiếc đũa, phát hiện bản thân vừa mới gắp khối cà rốt.

“Lấy ra.” Hắn nhếch môi, vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn khối cà rốt kia.

“Nhưng là —-” Nàng cắn môi đỏ mọng, nghĩ muốn khuyên hắn ăn. Tiểu hài tử kiêng ăn còn có thể bỏ qua, nhưng một nam nhân cao to giống như một con ngựa vậy, cũng sẽ kiêng ăn?

Con ngươi đen lợi hại nhìn quét qua nàng .

Thảo luận chấm dứt. Khanh Khanh lập tức thức thời im bặt không dám lên tiếng, đem cà rốt bỏ vào trên cái đĩa ở một bên, một lần nữa gắp miếng cá vàng rộm đưa vào miệng hắn.

Lại chờ hắn ăn mấy miếng, mày không hề nhíu lại, nàng mới thật cẩn thận mở miệng.

“Vì sao không ăn cà rốt?” Nàng hỏi.

Ánh mắt lạnh băng lợi hại lại lần nữa nhìn quét về phía nàng, sắc mặt hơi ẩn chứa sự giận dữ, nhưng không có ý tứ mở miệng giải thích

Nhìn lên sắc mặt kia, Khanh Khanh lập tức dùng sức lắc đầu.

“Ách, ngươi, ngươi, ngươi coi như ta chưa có hỏi đi!” Nàng hai tay gia tốc, đem tất cả đồ ăn tiến vào trong miệng hắn , trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng ngoài miệng cũng rốt cuộc không dám nói nửa câu.

Đại nam nhân này, chẳng những kiêng ăn, hơn nữa còn không cho phép người khác được hỏi!

Hắn —- cứ như một đứa nhỏ vậy—-

Khanh Khanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, uy hoàn xong một bữa cơm này, nàng mang khay đựng bát đũa về phòng bếp.

Phương đại nương nhìn lên thấy nàng, vội vàng đi lên.

“Trại chủ có khỏe không?” Nàng hỏi.

“Miệng vết thương đã tốt hơn, ăn cũng tốt.” Khanh Khanh trả lời, trên mặt đỏ ửng còn chưa mất đi. Nàng để khay đựng bát đũa xuống bàn, cầm khăn lau chung quanh bàn, thần thái có chút xấu hổ.

Tiểu Thúy đi vào phòng bếp, nhìn lên gặp Khanh Khanh, nàng hai mắt tỏa sáng.

“Vấn Nhi, bọn họ nói trại chủ ở trên ngựa hôn ngươi. Đó là nói bừa, hay là sự thật?” trại chủ lãnh khốc không gần nữ sắc , nhưng lại coi trọng Vấn Nhi sao? Oa, kia nhưng là đại sự trong trại nha!

Trại chủ mặc dù lãnh khốc, lại không thể nghi ngờ là một nam tử đại hán đầu đội trời chân đạp đất, nhìn khắp thiên hạ, nhưng khó có nam nhân nào xuất sắc như thế, chính là các cô nương trong trại lá gan quá nhỏ, bị cặp con ngươi đen kia nhìn lên, liền đông cứng, lạnh run người, căn bản không dám tiến lên. Dù sao cũng phải nói, mắt nhìn của trại chủ cũng cao, không đem nữ nhân để vào mắt, chưa từng thấy hắn đối với cô nương nào cảm thấy hứng thú quá.

Thẳng đến hôm nay, Vấn Nhi như tiên hạ phàm xuất hiện, trại chủ mới động tâm, ở trước mặt mọi người hôn nàng. Tất cả nam nữ trong trại ai ai cũng kinh ngạc, cũng cao hứng thật sự, tất cả nói chuyện say sưa, chờ mong hai người kia có thể kết thành một đôi.

Khanh Khanh đỏ bừng mặt, chỉ có thể gật đầu, tay nhỏ bé xiết chặt khăn lau.

Nhớ tới nụ hôn nóng bỏng kia, thân thể của nàng bỗng dưng cảm thấy một trận run rẩy, trên đôi môi đỏ mọng đầy đặn như cánh hoa, có chút tê dại, giống như lại cảm nhận được hắn cắn hút, hơi thở của hắn —-

“Thật sự? Oa!” Tiểu Thúy kinh hô, lập tức hướng ngoài phòng bếp phóng đi, hướng về một nhóm tỷ muội đang giặt giũ báo cáo tin tức này.

Phương đại nương đi tới, cầm lấy tay Khanh Khanh, hòa ái hỏi: “ Trại chủ còn nói cái gì?”

Tuy rằng tất cả mọi người ai cũng trông mong cho hai người thành một đôi, vội vã muốn đem Vấn Nhi hướng lên trên giường của trại chủ, nhưng đại nương ngược lại lo lắng ý nguyện của Vấn Nhi . Này sẽ là hai bên đều tình nguyện, không phải là một bên cưỡng cầu? Trại chủ cường thế bá đạo như vậy, nhưng lại coi trọng tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu này , nàng có thể hay không sẽ bị làm cho hoảng sợ?

“Ách —- hắn muốn ta chăm sóc vết thương của hắn, không được rời đi.” Hoắc Ưng khi nói ra cái mệnh lệnh này, vẻ mặt bí hiểm, làm cho trái tim nàng kinh hoàng.

Chính là chăm sóc miệng vết thương, không phải sao? Vì sao khi hắn nói những lời này, biểu tình kia sẽ làm nàng liên tưởng đến con sói sắp lao về phía con mồi ?

“Phải không?” Phương đại nương trầm ngâm, không như Khanh Khanh, nàng biết được rõ ràng ý tứ của trại chủ. Nàng dừng một lúc lâu, sau mới lại mở miệng. “ Ngươi có sợ trại chủ không?” Nàng hỏi, muốn xác nhận.

Khanh Khanh đầu tiên là gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.

“Trại chủ có chút hung dữ, nhưng là không đáng sợ.” Không biết vì sao, nàng chính là biết, hắn tuy rằng có được cường đại lực lượng, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.

“Không đáng sợ?” Phương đại nương trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Trại chủ không đáng sợ? Đợi chút, các nàng hiện tại đàm luận là cùng một người sao? Nam nhân tàn nhẫn vô tình, chỉ hơi một chút sẽ trừng mắt rống lên, Sơn Lang có thể làm cho trời đất biến sắc, trong mắt Vấn Nhi, chính là “Có chút hung” ? là tiểu cô nương này trì độn một chút, hay vẫn là trại chủ có “Đãi ngộ khác biệt ”?

“Mấy ngày nay, hắn chẳng lẽ không rống lên với ngươi?” trong trại có không ít nữ nhân, chỉ cần trại chủ rống lên một tiếng, liền sợ tới mức tay c


Ring ring