
một chỗ với Tưởng Lệ Văn
sao? Ba nếu quả thật thích cô ta, tại sao còn phải cùng với mình?
"Không thừa nhận thì thế nào? Ít nhất ngày hôm qua anh ta leo lên chính
là giường của tao, mà không phải là mày!" Tưởng Lệ Văn thay đổi vẻ mặt
nhu nhược, đầy giễu cợt nhìn Hi Nguyên.
"Chớ hả hê! Cô ở trong lòng ba ngay cả người tình luôn đổi của ngài ấy
cũng không bằng, nhiều nhất chính là một thứ đồ chơi!" Hi Nguyên không
chịu thua nói.
Giọng điệu cứng rắn của Hi Nguyên mới vừa nói xong, Tưởng Lệ Văn liền
tức giận huơ bàn tay ra, hung hăng hướng về phía Hi Nguyên: "Con ranh
ghê tởm!"
Nhưng bàn tay cô ta cũng không có rơi vào trên mặt Hi Nguyên, ngược lại
bị Hi Nguyên một phát bắt được.
Đôi mắt đẹp của Hi Nguyên nheo lại đầy lửa giận, nhìn chằm chằm Tưởng Lệ Văn: "Đừng nghĩ động thủ với tôi nữa! Tôi đã không phải con bé ba năm
trước đây mặc cô khi dễ rồi!"
"Mày! Đừng tưởng rằng tao không biết chút tâm tư kia của mày! Khắc Cốt
là của tao, anh ấy sẽ không coi trọng mày!" Tưởng Lệ Văn cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn Hi Nguyên, không ngờ ba năm không thấy, cái
nha đầu xấu xí nhu nhược đó, thế nhưng trở nên mạnh mẽ như vậy. Cổ tay
của cô ta sắp bị Hi Nguyên bóp gãy.
Hi Nguyên vung tay một cái, liền khiến Tưởng Lệ Văn lảo đảo suýt ngã, cô hừ lạnh một tiếng liền xoay người xuống lầu, không hề nhìn lại thêm
chút nào nữa bộ dạng Tưởng Lệ văn nhếch nhác thiếu chút nữa ngã xuống
đất.
Nghe lão xử - nữ cô
giáo Vương giảng cổ văn khô khan nhạt nhẽo, Hi Nguyên không chút hào
hứng, lời Tưởng Lệ Văn nói vẫn còn đang ám ảnh trong lòng cô, khiến cho
cô có loại kích động như muốn khóc.
"Hi Nguyên, lão xử - nữ đang
nhìn cậu." Tề Nhạc đột nhiên đẩy đẩy thân thể đang gục xuống bàn của cô, khe khẽ nhắc nhở ở bên tai cô.
"Ồ." Hi Nguyên căn bản không có tâm
tình để ý tới lời Tề Nhạc nói, chỉ là vô ý thức ồ một tiếng, vẫn gục
xuống bàn âm thầm thương tiếc về nỗi mất mát trong tình yêu của mình.
Lăng Khắc Cốt có thể hay không coi cô là Tưởng Lệ Văn, cho nên mới. . . . . .
Không!
Người đàn ông anh minh kia, sao có thể phạm sai lầm như vậy?
Hi Nguyên có chút không tin tưởng.
Nhưng anh ấy tại sau sau khi đã ăn luôn cô, vẫn còn muốn đi tìm mụ phù thủy Tưởng Lệ Văn đó?
Chẳng lẽ là bởi vì bản thân mình quá non nớt, cho nên anh ấy không hài lòng sao?
Hi Nguyên ảo não vò vò mái tóc của mình, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra gào thét bi thương.
"Lăng Hi Nguyên!" Giọng nói của Cô giáo Vương đột nhiên giống như cái loa mở lớn, chói tai chui vào lỗ tai Hi Nguyên.
"Có!" Đột nhiên bị gọi, Hi Nguyên kinh ngạc nhảy dựng lên.
"Giải nghĩa câu cổ văn trên bảng này cho tôi, nếu là trả lời sai, chép lại
cho tôi một trăm lần." Cô giáo Vương như lão phù thủy ác độc, nhìn chằm
chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang theo vẻ quyến rũ kia của Hi Nguyên.
"Ý của những lời này là . . . . Là . . . . Ừm. . . . . ." đầu óc Hi Nguyên đang trống rỗng, căn bản không có cách nào suy nghĩ cho rõ ràng, cô vò
đầu bứt tai trả lời không ra vấn đề.
Lúc này Tề Nhạc túm túm vạt áo của cô, từ dưới đáy bàn len lén đưa cho cô một tờ giấy, phía trên có ghi đáp án.
Hi Nguyên giống như gặp được cứu tinh len lén cho Tề Nhạc một ánh mắt cảm
kích, sau đó rũ mí mắt xuống nhanh chóng quét qua đáp án một lần, mang
theo nụ cười ung dung ngẩng đầu lên, nhanh chóng trả lời câu hỏi của Cô
giáo Vương.
Sau khi ngồi xuống, cô hướng về phía Tề Nhạc làm ra một tư thế chiến thắng, mím môi cười yếu ớt.
"Sau khi tan lớp phải trình bày rõ cho mình biết, vừa rồi cậu đang nghĩ tới
chàng trai nào." khuôn mặt béo phì của Tề Nhạc đầy hứng thú liếc Hi
Nguyên.
"Mình đâu có!" Hi Nguyên lập tức hốt hoảng lắc đầu, việc
của cô và Lăng Khắc Cốt, cô không muốn để cho người khác biết, đó là bí
mật nhỏ trong nội tâm của cô, bí mật duy nhất.
"Lăng Hi Nguyên, cậu không phải người tốt!" Tề Nhạc chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt tròn lớn như cái chuông đồng đảo quanh.
Hi Nguyên làm bộ nghe không hiểu, lấy lại vẻ nghiêm túc vui vẻ nói: "Nghe
giảng thôi! Cô giáo Vương đang nhìn cậu, cẩn thận một lát bị gọi."
Thân thể Tề Nhạc lập tức khẩn trương ngồi thẳng, hai con mắt tròn chuyên chú nhìn chăm chú vào giáo viên, giống như một học sinh tiểu học nghe lời.
Thấy bộ dáng ngây thơ này của Tề Nhạc, Hi Nguyên không khỏi bật cười.
Người này, hỉ nộ ái ố tất cả đều biểu hiện lên gương mặt, quá dễ dàng làm cho người ta đoán được. Có lẽ chính là phần đơn thuần này của Tề Nhạc mới
khiến cô ấy trở thành bạn tốt không có gì phải giấu giếm nhau của cô.
Sau giờ học, Hi Nguyên liền bị Tề Nhạc kéo đến trong rừng cây nhỏ ở khu
vườn phía sau trường học, cô tò mò liếc nhìn vẻ mặt khác thường này của
Hi Nguyên: "Lăng Hi Nguyên, cậu hôm nay rất lạ, thành thực khai báo, có
phải cùng đàn ông lên giường rồi hay không? Một bộ bộ dáng tư xuân động
tình."
"Mình. . . . . Mình đâu có. . . . . ." Bị nói trúng Hi
Nguyên sợ hết hồn. Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Tư - xuân? Cô
đâu có sắc – tình như vậy? Chỉ là nghĩ đến một đêm lửa nóng triền miêm
tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô v