Disneyland 1972 Love the old s
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322371

Bình chọn: 9.00/10/237 lượt.

i trường như thế này, tới buổi tối nơi đây sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh. Cả tòa kiến trúc giống như lâu đài châu Âu thời trung cổ, bên trong chứa hàng vạn cuốn sách, vì vậy không khí rất nặng nề mùi sách vở. Duy An dù sao cũng là một sinh viên nghệ thuật, cảm xúc nghệ thuật phát tác, ôm bức thư tình đã bị mình vò nhàu và hai chiếc bút bi đi vào thư viện.

Buổi tối, nơi này chỉ tầng một là đèn điện sáng rực, Duy An ôm cánh tay đi lên tầng, cầu thang bằng gỗ rộng thênh thang tỏa ra thứ ánh sáng bóng loáng âm u, không tạo được ra bóng người, nhưng lại vô cùng đáng tin, đủ để giữ bí mật.

Tất cả mọi thứ trước mặt đều giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, từ tầng hai trở lên không có bàn ngồi để đọc hay học, mà đều là giá sách, vì vậy rất ít người ở lại đây, nhưng ánh sáng dịu hơn tầng một nhiều. Duy An thở hắt ra một hơi, ở nơi tối như này khiến cô không cảm thấy xấu hổ nữa.

Xung quanh không có ai, nên cô ngồi bệt xuống bậc cầu thang gỗ, chỗ này là nơi khuất sáng nhất, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều.

Giống như con vịt trời đáng thương, cắm lông khổng tước khắp thân để tự lừa mình lừa người. Ai cũng bảo thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, nhưng Duy An lại là kiểu, “đuôi phượng” điển hình. Cô biết bản thân mình quá đỗi bình thường, hồi học cấp ba là học sinh nhàng nhàng trong trường trọng điểm của thành phố, khó khăn lắm mới phấn đầu để thi đại học, vào được Đại học G danh tiếng, nhưng là người cuối cùng được trường gọi.

Duy An nhớ khi cô nhìn thấy điểm số của cô thì vừa vui sướng vừa bất lực, chỉ nói, “May mà vừa đủ, không hơn không kém một phân”.

diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

Cuộc đời của cô luôn trải qua may mắn trogn gang tấc như thế, không xinh đẹp, nhưng cũng may là ngũ quan đoan trang, khả năng vẽ không quá xuất sắc, nhưng lại luôn mang trong mình ước mơ trở thành một họa sĩ nổi tiếng về mảng tranh sơn dầu, vì vậy “cần cù bù thông mình”.

Duy An cúi đầu vò bức thư tình trong tay, đọc những lời rất đơn giản nhưng vô cùng ngọt ngào trên bức thư, cô không chép trong tuyển tập những bức thư tình thịnh hành nhất, mà từng câu từng chữ đều xuất phát từ tấm chân tình của cô.

Ví dụ, cô thích giọng Kiều Ngự khi anh nói tiếng Anh, không giống những người khác.

Cô thích khuôn mặt nghiêng của anh, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.

Cô thích bộ dạng sau khi chơi bóng thì chậm rãi cầm chai nước khoáng tưới từ đầu xuống của anh.... .....mỗi lần bắt gặp cảnh tượng ấy cô đều nhìn lâu hơn.

Cô viết tên anh bằng cách của mình, giống hệt những cô gái đang yên thầm khác, cô cũng thích dùng ám hiệu của riêng mình, khi viết chữ Ngự trong “Kiều Ngự” bao giờ cô cũng viết thiếu một nét, nét gạch ngang ở giữa bị cô lén bớt đi.

Bao nhiêu những chuyện vụn vặt được cô liệt kê ra hết, cuối cùng lại viết thành một dãy câu song song, sau một lần bị đả kích lấy ra đọc lại, mới phát hiện câu kết mình viết rất thiết tha, cô viết: Mắt em vẽ hình anh, anh chính là ô cửa sổ mở về phía trái tim em.

Về sau, cô vẽ phác họa đường nét của một người ra mặt sau của tờ giấy, mỗi buổi tối không ngủ được, cô đều bật đèn pin, viết và vẽ về người đó.

Giờ đọc lại, Duy An không biết nên khóc hay nên cười, lại cảm thấy bức thư nào cũng thật khiến cô quá mất mặt, đành giấu chặt trong lòng, nắm chặt bức thư tình không biết xử lý ra sao, cầm bút lên vẽ nguệch ngoạc một bóng người, cô học vẽ sơn dầu, vẽ là một thói quen, chỉ là vài ba nét vẽ đã vẽ xong một người trong trái tim mình.

Cũng đúng, Kiều Ngự nhất định sẽ thích mẫu con gái như Trình An Ni, xinh đẹp, giống một chú mèo, biết làm nũng quấn quít đúng lúc, bình thường ở kí túc xá thỉnh thoảng cũng hờn dỗi. Ngay Duy An còn thích tính cách phóng khoáng của An Ni. Chỉ là.....nghĩ như thế, nhìn những bức thư tình mình hao tâm tổn trí để viết, chỉ cảm thấy đau lòng hơn thôi, cô vô tình trở thành phong cảnh trong câu chuyện của người khác, cảm giác ấy thật không dễ chịu.

Huống hồ hôm nay lòng cô đầy mong ngóng, phải lấy hết dũng khí mới dám gửi tin nhắn cho Kiều Ngự hẹn gặp anh để thổ lộ, giờ thành ra thế này, nếu để Trình An Ni biết người mà cô thích chính là bạn trai của cô ấy, bạn bè ở cùng một phòng cũng khó xử.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Duy An ngồi không yên, buồn bực vò bức thư tình thành một nắm nhăn nhúm định ném xuống cầu thang nhưng cuối cùng cũng không nỡ, nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của chàng trai trên tờ giấy bị vò nhăn nheo mà thấy mềm lòng, đành chạy xuống nhặt lên, lặng lẽ lẩm bẩm tên Kiều Ngự, cô hít sâu một hơi quyết định giấu nhẹm mối tình bí mật này đi. Dù sao cô cũng không thể từ bỏ, vậy thì đành phải lưu giữ nó bằng cách của riêng mình.

Duy An nhìn từng dãy giá sách cao lớn, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ lãng mạn. Thư viện này rất rộng, tổng cộng có năm tầng, những dãy giá sách lạnh lẽo và những cuốn sách bị phủ bụi đã lâu khiến cô có cảm giác bình yên, nhắm mắt đi về phía trước, trong bóng tối, không biết mình đã đi bao xa rồi, cũng không biết đã đi tới giá sách thứ mấy, dựa vào cảm giác giơ tay rút một cuốn sách dày cộp, nặng trịch ra, rồi giấu bức thư tình vào đó.

d