Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324085

Bình chọn: 8.5.00/10/408 lượt.

g ấy

một cách tường tận, tỉ m

"Ôi,

ghê quá, sao cậu tả kỹ thế?" Tô Gia Áo phàn nàn, hoàn toàn không để ý đến

sắc mặt Tiêu Yêu Cảnh đã sa sầm.

"Có

điều nếu Tiêu thiếu gia đến cả di động cũng ném một cách phóng khoáng như thế

thì mời chị em chúng tôi đi ăn đi. Tai con gái rất mềm, không muốn chúng tôi

nói xấu anh với Áo Bông thì mời khách đi."

"Hừm..."

Cô ngẩng lên nhìn Tiêu Yêu Cảnh vẻ khó xử, hai người mới cãi nhau ở cầu thang,

bây giờ anh lại đi ăn với bạn mình, cảm giác thật kỳ lạ.

Anh cúi

xuống nhìn cô, nói thật là, bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với cô để tâm sự, nhưng

mấy cô nàng kia rõ ràng là cố ý phá đám, cố ý làm khó anh, trừng phạt anh vì

tội ăn vụng.

Ai đó

đã nói một câu rất mù quáng, rất không triết lý rằng: Yêu một người thì phải

biết chấp nhận toàn bộ con người cô ấy, ưu điểm, gia đình, bạn bè, vật cưng,

tài khoản ngân hàng, nợ nần... Tốt thôi, dù sao cứ gánh vác hết cho cô ấy là

được.

"Muốn

ăn gì?"

"Woa,

thiếu gia lên tiếng rồi, lại còn được chọn nữa, hạnh phúc quá!"

"Chém

đẹp, chém đẹp thôi!"

"Áo

Bông, tỉ lệ đàn ông chịu quẹt thẻ ngân hang vì cậu tương ứng với độ chân thành

đó, vì hạnh phúc của cậu chúng ta đi ăn cái gì đó đắt một chút!"

"Ủa,

cô nàng... kia vẫn còn đứng ở đó, có cần gọi cô ta đi ăn cùng không? Người

chứng kiến cũng có phần."

"...

Ăn gì cũng được, nhưng các bạn làm ơn im lặng." Phụ nữ ở với nhau, đúng là

khiến người ta ăn không tiêu.

Tiêu

tiền trừ tai hoạ, mọi người đến quán lẩu. Bảo phải ăn món đắt tiền, nhưng mấy

cô nàng bị phạt đứng hành lang rồi lại gây chuyện kia đã ệt sức, nhìn thấy quán

lẩu là chạy vào và chọn món.

Tiêu

Yêu Cảnh suy nghĩ, cho bạn bè của bạn gái ăn no, anh cũng được xem là tận tình

tận nghĩa lắm rồi, bọn họ cũng nên biết ý mà bỏ đi, thời gian còn lại anh có

thể làm những việc mà mình muốn làm từ rất lâu rồi. Nhưng mấy cô nàng đó rất

"giỏi", vừa thảo luận xem anh nên mua di động kiểu nào, vừa cười vừa

trêu chọc bảo anh đã bị ông thầy kia cho vào danh sách đen.

Chủ đề

phụ nữ nói chuyện anh không thể hoà nhập được, đành cười cười cho qua chuyện,

đùa nghịch bàn tay của cô nàng đang ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại kéo kéo,

nhắc nhở cô nàng rằng bạn trai đang nhẫn nại vì cô, nhưng đến giới hạn sẽ bùng

nổ.

Cũng

không biết bọn họ đã nói đến đâu, Bạch Tiếu Diệp bỗng vỗ vỗ vai anh, xoè tay

ra: "Có thuốc không?".

Tiêu

Yêu Cảnh nhướn mày, không ngạc nhiên con gái hút thuốc, lấy một điếu thuốc đưa

cho cô ta, rồi quay sang nhìn bạn gái mình.

"Áo

Bông không biết hút đâu, bảo hôn sẽ rất hôi."

"Thế

nên em không chịu cho anh hôn?" Anh tưởng đã tìm ra lý do chính đáng, liếc

nhìn cô.

"Phì!

Anh đừng nghĩ lung tung, em không phải..."

"Áo

Bông, thuốc của bạn trai cậu nặng quá, tớ không hút nổi, cậu mua giúp tớ một

bao nhé!" Bạch Tiếu Diệp gỡ điếu thuốc xuống, dụi vào gạt tàn.

Tô Gia

Áo vừa đứng lên vừa than vãn: "Bảo cậu cai rồi mà không chịu nghe, cẩn

thận không lấy được chồng cho xem!". Nói xong vẫn ngoan ngoãn đến quầy

phục vụ để mua cho bạn.

Tiêu

Yêu Cảnh dựa lưng ra sau ghế, bình thản rót một chén trà: "Có gì cứ nó,

đuổi cô ấy đi làm gì?".

"Ha

ha, biết tôi cố ý đuổi Áo Bông đi mà không đoán ra tôi định nói gì à?

Anh

liếc nhìn Bạch Tiếu Diệp, tiếp tục uống trà.

"Tên

ấy thẳng như ruột ngựa, chính nghĩa nhưng lại rất kỳ quặc, tôi chỉ nhắc anh nên

cẩn thận, ngay cả tôi mà cũng từng cãi nhau với tên ấy. Tôi ấy mà, vốn đã yêu

một người không nên yêu, có biết thế nào là không nên yêu không?"

Anh mấp

máy môi: "Anh ta đã kết hôn?"

"Bingo,

quả nhiên là Tiêu thiếu gia hiểu biết, lúc ấy tôi không hiểu chuyện, cảm thấy

mình ở cạnh người đàn ông chín chắn rất tuyệt, cũng không đòi hỏi gì, còn ngốc

nghếch đưa anh ta đến gặp Áo Bông, kết quả là bị Áo Bông mắng cho một trận, bảo

không được gặp đồ đê tiện đó. Tôi tức đến nỗi không thèm quan tâm đến nó nữa,

cảm thấy nó thật vô lý, khi bị đá rồi thì khóc đến chết đi sống lại, người ở

cạnh tôi cũng là nó. Áo Bông rất bồng bột, rất dễ nảy sinh cảm giác chính

nghĩa, nên đừng bắt nạt nó, nó không như vẻ bề ngoài đâu."

Anh

uống một ngụm trà, không muốn giải thích nhiều, rốt cuộc anh không có sức

thuyết phục ở chỗ nào, chân thành đến thế mà vẫn bị xem như đang chơi bời?

"Không

có là tốt nhất rồi." Cô ngừng ở đó, không nói gì thêm, đứng lên như chạy

đến cạnh Tô Gia Áo đang mua thuốc ở quầy, châm thuốc hút rồi kéo Tô Gia Áo vào

phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt và hút thuốc.

"Cậu

tỏ vẻ đau buồn vậy là sao?", Tô Gia Áo chỉ trích.

Tiếu

Diệp nhún vai vẻ bất cần, cắt ngang lời bạn: "Tớ thấy hai cậu không

hợp."

"Ai?"

"Cậu

và Tiêu Yêu Cảnh."

"Tại

sao?"

"Tính

khí quá giống nhau. Học cách nhượng bộ không phải chuyện dễ. Bé con, cậu vẫn

ngây thơ lắm, có điều nếu cậu bị tổn thương thì phải đến tìm tớ, tớ không thích

nợ ân tình ai cả, nên nhất định sẽ trả lại cậu.

"Cậu

có cần nguyền rủa tớ vì muốn trả nợ không?"

"Ha

ha ha ha."

Bạch

Tiếu Diệp cười cho qua chuyện, không khuyên ngăn nữa. Tô Gia Áo trở về chỗ

ngồi, thấy Tiêu Yêu Cảnh đang nghiê


Duck hunt