
o xuống, “Thế, anh khỏe chút nào chưa?”
Lục Chung nhìn cô một cái, tiện tay dập tắt điếu thuốc.
Phan Lôi thở phào nhẹ nhõm.
Đã bệnh còn hút thuốc, không muốn sống nữa chắc.
Hơn nữa… ở bệnh viện có thể hút thuốc à?!
Bất quá, Phan Lôi không nói thẳng, hiện tại chưa đến lượt cô phải nói.
Lục Chung cũng coi như biết nghe lời, tự động dập tắt điếu thuốc.
Tâm trạng của Phan Lôi không hiểu sao lại tốt hẳn, mặt mày cũng thả lỏng hơn.
“Em mang cháo đến cho anh, anh ăn chút đi… Dạ dày còn đau không?”
Cô lấy bát nhỏ ra, múc một bát cho Lục Chung.
Lục Chung cúi đầu nhìn bát cháo trắng lóa, lúc này Phan Lôi rõ ràng thấy anh chợt lóe lên chút tâm tình.
Hình như anh… không thích ăn cháo nhỉ.
“Dạ dày anh không tốt, giờ chỉ có thể ăn cháo thôi.”
Ở trong lòng cười trộm, nhưng Phan Lôi vẫn không tỏ thái độ gì, đặt bát cháo lên tay Lục Chung.
Người đàn ông kia rủ mí mắt xuống, từ từ múc cháo trắng trong bát.
Anh ăn rất hăng say, nếu không phải anh hơi nhíu mày, Phan Lôi còn tưởng tia chán ghét thoáng hiện trong mắt anh chỉ là ảo giác của một mình cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Lục Chung đang nhẹ nhàng húp cháo sùm sụp.
Phan Lôi ngồi một lúc liền cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng cứ đi luôn
như vậy, hình như cũng không hay lắm, vì thế cô dứt khoát ngồi xuống
rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, tối qua người đến thăm anh là ai thế? Em chưa từng gặp.”
“…”
Lục Chung căn bản không phản ứng, ngay cả ngẩng đầu nhìn cô cũng tiết kiệm.
Phan Lôi hơi tức, anh trao đổi với người khác bằng tin nhắn thì được, còn đối với cô ngay cả tin nhắn cũng tiết kiệm sao?
Tính cách Phan Lôi coi như có chút trẻ con.
Càng nghĩ càng tức, cô dứt khoát móc di động trong túi áo ra, ‘tạch’ ‘tạch’ gõ vài chữ.
“Anh vẫn không chịu nói chuyện với em phải không?”
Đưa tới trước mặt Lục Chung, Phan Lôi bướng bỉnh lại quật cường trừng
anh, nếu anh không chịu nói, vậy cô cũng không nói là ok chứ gì.
Cuối cùng Lục Chung cũng ăn xong bát cháo trên tay, anh đặt bát xuống,
ngẩng đầu nhìn Phan Lôi, rốt cuộc nhận điện thoại sắp gãy mất trên tay
cô, thong thả đánh hai chữ.
“Lục Tư.”
Cuối cùng anh cũng trao đổi với cô.
Trong lòng Phan Lôi rất hưng phấn.
Hóa ra người này căn bản cuồng bị ngược, phải cưỡng ép anh mới có khoái cảm đấy.
“Vậy, anh ổn chứ? Bụng còn đau không?”
Lục Chung lắc đầu, xem chừng không tệ lắm.
Bất quá, Phan Lôi chơi riết bị nghiện, cho dù một chữ cũng muốn Lục Chung gõ ra.
Trong lúc anh gõ, Phan Lôi phát hiện ngón tay Lục Chung rất thon dài, rủ mắt xuống lông mi vừa dài vừa vểnh, lúc ngước mắt lên, đôi mắt vừa đen
vừa lấp lánh.
Hôm nay Phan Lôi mới phát hiện Lục Chung nhìn cũng không tệ, ngũ quan
cực kì đẹp, còn đẹp hơn Lục Tự có ngũ quan lộ vẻ thô cuồng.
Phan Lôi nghĩ, tướng mạo Lục Chung có thể giống Lục Phi Nhã xinh đẹp.
Nghĩ đến nhà họ Lục, Phan Lôi cũng không còn hứng nói chuyện phiếm tiê[s.
Những câu hỏi đơn giản sau đó, cô phát hiện thật ra Lục Chung rất lười, không thích gõ chữ.
Hai người dứt khoát im lặng.
Phan Lôi ngồi một lúc rồi kiếm cớ muốn đi.
Mặc kệ nói thế nào, quan hệ của họ bây giờ cũng chẳng khác gì người
dưng, có thể đến bệnh viện thăm anh xem như đã hết tình hết nghĩa rồi.
Đó là suy nghĩ của Phan Lôi.
Điều khiến cô không ngờ là, Lục Chung ra viện về nhà rất nhanh.
Quan hệ giữa hai người họ nhờ lần này Lục Chung nằm viện nên phát sinh một ít thay đổi nho nhỏ.
Đầu tiên là, buổi sáng khi cô thức dậy, Lục Chung chưa rời đi. Trái lại
anh còn đợi cô cùng nhau ăn sáng, sau bữa sáng anh đưa cô đi học.
Anh vẫn ít trao đổi với cô, thỉnh thoảng Phan Lôi gõ lạch cạch một câu, anh chỉ làm vẻn vẹn hai động tác.
Gật đầu.
Lắc đầu.
Đối với Phan Lôi mà nói, đây cũng coi như một bước tiến rất lớn.
Ít nhất Lục Chung đã để ý tới cô, vậy cô sẽ không cảm thấy bản thân thực sự lấy một người câm nữa.
Buổi tối, Lục Chung vẫn tới.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Phan Lôi cự tuyệt thẳng thừng.
Cô nói thẳng với Lục Chung, cô không thích thế.
Cô sợ đau, cũng bài xích chuyện không yêu nhưng vẫn quan hệ này.
Hiển nhiên về điểm ấy, hai người không cùng chung nhận thức, Lục Chung vẫn qua đó mỗi đêm.
Như làm theo thông lệ vậy.
Cho dù Phan Lôi chống cự đến mức thật sự không chịu nổi, ầm ĩ cả lên, anh vẫn sẽ cố làm việc của mình.
Thỉnh thoảng bị Phan Lôi đá văng, anh sẽ tự mình tuốt ống, sau đó về phòng của mình.
Người này, đúng là cố chấp điên cuồng.
Phan Lôi tổng kết như thế.
Còn một sự thay đổi quan trọng nữa, Lục Chung về nhà ăn tối.
Trước kia anh đi sớm về trễ, trở về bèn phát tiết trên người cô xong rồi biến mất.
Bây giờ buổi tối anh sẽ về nhà ăn cơm, sau bữa tối, Phan Lôi lên mạng
trong phòng mình, còn một mình anh ở phòng sách chẳng biết làm gì. Hai
người vẫn không xuất hiện cùng lúc, nhưng so với trước kia, tình hình
thật sự tốt hơn rất nhiều.
Phá vỡ cuộc sống yên tĩnh lại vô vị này là do mạng trong phòng cô bị hỏng.
Cô vật vã cả buổi cũng không thể vào mạng được, gọi điện báo cho bên nhà mạng, thì người ta chỉ cô mấy cách giải quyết, nhưng tiếc là Phan Lôi
không hiểu.
Chỉ mơ hồ nh