
hút quyết định làm bánh ngọt chocolate bày
tỏ tình yêu tặng Lục Chung.
Buổi chiều ngày lễ tình nhân, Phan Lôi
làm xong tất cả công tác chuẩn bị, chỉ còn thiếu tin nhắn riêng dặn dò
Lục Chung về sớm tí.
Lúc năm giờ chiều, Lục Chung thật sự về sớm.
Không có nguyên nhân nào đó, có người báo nhà anh xảy ra hoả hoạn.
Lễ tình nhân tiếp theo, Phan Lôi vẫn được ăn bánh ngọt chocolate, song do Lục Chung làm. Lục Chung nhốt mình trong phòng sách đã một tiếng đồng hồ.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ Phan Lôi gõ cửa mà Lục Chung không mở.
Nhưng hôm nay cô đã gõ mấy lần, bên trong cũng không có phản ứng.
Phan Lôi biết rõ, anh rất tức giận.
Mặc dù, ngoài mặt anh không thể hiện ra.
Phan Lôi hỏi Tôn Như Ý làm cách nào để dỗ một người vui vẻ.
Đáp án Tôn Như Ý nghiêm túc suy tư chính là làm vui lòng.
Phan Lôi không biết sở thích của Lục Chung, nhưng cô để ý tối nay Lục Chung chưa ăn gì.
Cả buổi tối, Lục Thanh Dương đều chỉ cây hòe mắng cây dâu, lời nói đều
thể hiện sự bất mãn vô cùng của ông ta đối với đứa con trai lớn âm trầm
này, đặc biệt là chuyện Lục Vĩnh – con trai anh ông ta khiến ông ta cực
kỳ phẫn nộ.
Sau khi tụ họp kết thúc, nét mặt Lục Chung không có gì bất thường, lúc lái xe về nhà cũng vững vàng.
Trong xe còn mở nhạc êm dịu, giống như hết thảy đều không thay đổi.
Nhưng Phan Lôi hiểu, Lục Chung hẳn rất tức giận, có lẽ là tuyệt vọng.
Phan Lôi muốn dỗ Lục Chung vui vẻ.
Nếu không phải Lục Vĩnh ức hiếp cô, Lục Chung giúp cô trả thù, thì anh
cũng sẽ không bị tước quyền lợi từng chút từng chút một ở nhà họ Lục.
Tài nấu nướng của Phan Lôi không tốt, duy chỉ có món chè trôi nước.
Nấu xong một nồi chè trôi nước nhỏ, Phan Lôi đến phòng sách gõ cửa.
Vẫn không có động tĩnh, Phan Lôi cắn môi, quyết tâm, trực tiếp mở cửa vào.
Quả nhiên Lục Chung ở đấy.
Một mình ngồi ngay sô pha trước cửa sổ, trên đùi còn đặt máy tính bảo bối của anh.
"Lục Chung... muốn ăn chút gì không? Tối nay anh chưa ăn đó."
Lúc đi tới, Phan Lôi phát hiện Lục Chung đang tập trung vào trang trò
chơi Lianliankan trên màn hình, mặt trên cho thấy anh đã thua hết trận
này tới trận khác.
Tay anh hầu như không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững một mảng.
Phan Lôi liên tục kêu anh vài tiếng, Lục Chung đều không phản ứng.
Xem ra, tối nay Lục Thanh Dương đã làm anh rất đau lòng.
"Lục Chung?" Phan Lôi bưng bánh trôi ngồi xuống bên cạnh Lục Chung, sau
khi kêu vài tiếng không hiểu sao lại sửa miệng, "Hươu đốm... hươu đốm... ăn đồ thôi!"
Có lẽ, cách gọi xa lạ này khiến Lục Chung có chút phản ứng, anh ngẩng
đầu lên, con ngươi đen thoáng hiện tia nghi hoặc, Phan Lôi cười tủm tỉm
tới gần.
"Được rồi, Hươu đốm, mau qua đây ăn đồ đi."
Vừa nói xong, Phan Lôi còn cưỡng chế tịch thu máy tính của Lục Chung.
Chơi kém vậy, còn chơi cái gì.
Lục Chung coi như nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Bất quá thấy thứ trong nồi, chóp mũi Lục Chung giật giật.
Phan Lôi tưởng Lục Chung không biết thứ này là gì, lâu rồi cô chưa xuống bếp, mấy viên bánh trôi nhỏ đều dính vào nhau.
Không phải cô mèo khen mèo dài đuôi, cô đã nếm thử rồi, mùi vị không tệ.
"Bánh trôi nhỏ, anh yên tâm, em nếm rồi, mùi vị không tệ lắm."
Có sự bảo đảm của Phan Lôi, Lục Chung mới miễn cưỡng cầm cây muỗng, dè
dặt múc một đống bánh trôi bằng bột gạo đã nát hết trong đó.
"Thế nào, có được không?"
Mắt Lục Chung sáng lên, múc muỗng thứ hai.
Quả nhiên anh đói bụng, một nồi bánh trôi nhỏ, Phan Lôi chỉ ăn gần nửa chén, phần còn lại đều bị Lục Chung ăn hết.
Cuối cùng, anh thỏa mãn nằm trên ghế sa lon, dáng vẻ kia giống hệt con
mèo to đã ăn uống no nê, mặc dù là mặt than, nhưng đã tốt hơn dáng vẻ
trầm lặng lúc trước nhiều.
Ăn đồ xong, Phan Lôi cảm thấy tối nay có thể kết thúc công việc.
Cô chỉ có thể làm vậy, tâm trạng đàn ông càng phải tự mình điều chỉnh.
Cô đem chén nồi vào nhà bếp, rửa sạch xong bèn chuẩn bị về phòng ngủ.
Bất quá, khi đi ngang qua cửa phòng sách, cô do dự hồi lâu, mới lên
tiếng: "Thực ra, không sao cả. Đợi Lục Vĩnh kia khỏe rồi, anh có thể
tiếp tục trở về..."
Cô biết sự an ủi của cô là dư thừa.
Thứ đã giao ra sao có thể trả lại.
Trừ phi mạnh mẽ đoạt lấy.
Phan Lôi đứng ngay cửa chần chừ rất lâu, cũng không có được phản ứng của Lục Chung.
Cô nhún vai, đến phòng mình.
Song, còn chưa đi được một bước, khóe mắt trông thấy người đàn ông vốn đang nằm trên ghế sô pha kia đã bò dậy, sau đó...
Phịch một tiếng ngã xuống đất.
Phan Lôi cao 1m63, Lục Chung cao 1m85.
Bình thường cô cũng trông thấy anh vận động ở phòng thể dục, nói chung,
một người đàn ông cường tráng thế sao có thể từ ghế sô pha lăn xuống
chứ, hơn nữa còn không bò dậy nổi?
Phan Lôi kinh hãi.
Lẽ nào món ăn hắc ám của cô có hiệu lực rồi? Nhưng bản thân cô cũng ăn
có bị gì đâu? Do bánh trôi hết hạn, hay rượu ngọt hết hạn trời?
Tâm trạng rối bời, Phan Lôi chạy đến bên người Lục Chung.
Chẳng qua...
Dáng vẻ này của Lục Chung hình như không phải trúng thực, ngược lại khá giống uống say hơn.
Giờ phút này khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của anh đỏ bừng