
g không bình thường này, khiến người có mặt đã tìm thấy được người có thể cùng nhau bạc đầu tóc rụng răng long hai bên nắm chặt tay nhau, khóe miệng mang nụ cười, khiến người vẫn chưa tìm được người có thể trở thành người một nhà trong lòng mơ ước vô hạn, hôn nhân là một sự kiện tốt đẹp.
Lâm Tịch nắm hai tay vào nhau, thở ra một hơi, được thôi, như thế này được rồi, lão nương hôm nay cũng coi như nhìn thấy được Lục Tiểu Hạo có chút khá giống người rồi!
Đồng Tiểu Điệp lén lén lau nước mắt, được Tông Chính Hạo Thần đau lòng ôm vào trong lòng, Liên Dịch nhìn nhìn Quản Tử đang mặt kề mặt với mình, tâm trạng rất tốt hôn một cái sau đó thấy gò má của người đàn ông xinh đẹp đỏ hồng lên.
**************************************
Đợi đến sau khi đám cầm thú của đại viện thu cờ nữ vương Lâm Tịch rút về, Lương Ngữ Hinh ôm lấy cổ Lục Hạo, dính thật chặt lấy, đầu dụi vào có vẻ nhõng nhẽo, không nói, chỉ là không biết nên nói cảm ơn thế nào.
Lục Hạo khẽ cười, phủ người xuống khẽ rên: “Thật may mấy tên khốn nạn kia đi hết rồi, anh sắp nhịn không nổi nữa.”
Mặt của cô gái càng kiều diễm hơn, chẳng nói gì nữa, chủ động ngậm lấy vành tai của Lục Hạo.
Lục Heo híp mắt lại, cặp mắt vốn dĩ nhỏ dài kéo thành một đường chỉ, lông mày được phản chiếu trong đáy mắt, cánh tay đang ôm vòng lấy Lương Ngữ Hinh của anh khẽ dùng lực, mang theo cô đổ rơi xuống chiếc giường cưới có chiếc chăn mềm mại có chữ hỷ đỏ lớn.
Độ đàn hồi của chiếc giường mới làm hai người hơi hơi nảy lên rồi lại rơi xuống, bảy năm trời, cuối cùng, người có tình cuối cùng thành người nhà rồi.
Lục Hạo duỗi tay ra tìm chiếc khóa kéo ở sau lưng của Lương Ngữ Hinh, bờ môi Lương Ngữ Hinh vẫn còn đang vấn vương ở sau tai của Lục Hạo, hai tay cởi khuy áo sơ mi.
“Tiểu Ngữ!” Lục Hạo than dài, nửa vui mừng, nửa thúc giục.
Lương Ngữ Hinh nói: “Ông xã, em muốn sinh con cho anh nữa.”
Tuy rất đau, nhưng em không sợ.
Lục Hạo cảm thấy, cuộc đời này còn có ai sẽ cam tâm tình nguyện sinh con cho anh mà không yêu cầu gì chứ? ! Cuộc đời này anh chỉ sinh con với Lương Ngữ Hinh em những người khác anh chẳng cần!
Thực sự đợi không kịp nữa rồi, vì ngày hôm nay đã chờ đợi quá lâu rồi, Lục Hạo thúc giục: “Tiểu Ngữ, tự mình cởi, nhanh chút!”
Lương Ngữ Hinh cười, từ trên vùng eo của Lục Hạo quỳ ngồi dậy vén mái tóc dài ra cười, Lục Hạo biết anh gấp lắm rồi, cô gái này đắc ý, nhưng vậy thì sao chứ, anh không bận tâm! Lương Tiểu Ngữ em bây giờ cười vui vẻ đợi lát nữa đừng có giống như chú mèo nhỏ cào tường giơ móng vuốt với anh! ! !
Lòng bàn tay nóng hôi hổi từ váy thăm dò vào bên trong, hướng lên trên, không có bất cứ trở ngại nào vân vê trên bề mặt chiếc eo mềm nhỏ nhắn, hơi hơi dùng lực véo lấy, bản thân mình duỗi eo đưa đẩy, cọ xát từng chút từng chút, mặt nhịn đến hơi đỏ lên, Lục Hạo gắng nhịn nói: “Còn cười!”
Lương Ngữ Hinh cười nói vui vẻ, nâng tay lên, khóa ở sau cổ bị kéo xuống loạt xoạt, lộ ra một bộ phận sau lưng trắng ngần, bên cạnh xương cột sống sâu sâu là xương bướm vô cùng xinh đẹp, rung động, các gân thịt cùng với động tác khiến toàn thân rung động.
Sau đó, áo váy phía trước bị Lục Hạo kéo ra, hỗn loạn, nửa kín nửa hở, chiếc dây đeo của nội y màu đỏ đậm, thắt chặt trái tim của Lục Hạo, anh dùng tay gỡ xuống, đầu vai tròn trịa trắng trẻo, cánh tay của cô gái vòng ra sau, một đường rãnh sâu sâu hiện ra, thuận theo cái phủ người của cô, dập dềnh, rơi xuống trước ngực của người đàn ông, cảm thấy được sự ấm nóng, thật tốt, cơ thể ấm nóng của hai người yêu nhau sưởi ấm cho đối phương, thật tốt.
Lục Hạo cảm thấy, cho nên nói, đàn ông chính là phải kết hôn! ! Tiểu Tiểu Hạo bố đến rồi! !
*****************************************
Lương Ngữ Hinh hôn mắt của Lục Hạo giống như hôn Hao Tử, hướng xuống dưới, sau khi điểm qua chóp mũi, đến bên miệng, chỉ động tiến vào trong, đem lưỡi học theo thân kiểu sâu sâu nông nông mà Lục Hạo thích nhất, tay giữ chỗ eo cô của Lục Hạo càng lúc càng dùng lực, vừa hôn vừa nâng mông của cô gái lên chỉ một động tác cởi váy áo ra.
Lương Ngữ Hinh bịt lấp mắt của Lục Hạo, di chuyển trên động mạch của anh, hơi thở mang theo sự ẩm ướt nóng hổi, còn có sự liếm mút nhè nhẹ.
Lục Hạo nghĩ trong lòng, hôm nay anh tuy là khá mất mặt và rất buồn nôn một lần ở trước mặt đám cầm thú của đại viện, nhưng đáng lắm, cô gái của anh như thế này anh thật sự là thấy rất đáng! !
Vào lúc đó, Lương Ngữ Hinh không biết nói chuyện, khi làm không phát ra âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, lúc thì nặng lúc thì nhẹ đến nghẹt thở, bây giờ, Lương Ngữ Hinh bình thường rồi, ngồi ở trên thắt lưng của anh lắc lư, biết nghịch ngợm phát ra âm thanh, giọng nói của con gái, từ trước đến nay đều rất mê hoặc, rất cuốn hút.
Lục Hạo lật người một cái, đặt Lương Ngữ Hinh đang quấn lấy bừa bãi trên người anh xuống giường, đắp chăn lên.
Sau đó, đồng thời cũng tự đắp chăn cho mình, cởi bỏ khuy quần, đạp mấy cái đem đạp bay chiếc quần chướng ngại vật xuống đất tốc độ chui vào trong chăn.
Trong chăn bông lành lạnh, cô gái sáng bóng giống như chú cá biển không có vảy, Lục Hạo chạm đế