
ta hơi cúi đầu, dùng giọng nói khe khẽ lại
lạnh lẽo đến cực điểm chậm rãi nói.
“Dấu không được, vậy đành phải móc mắt xuống.” Nói xong thực hài lòng
nhìn mặt Diệp Thiện Thiện nháy mắt chuyển từ đỏ sang tái mét, ánh mắt
tràn ngập đủ thứ cảm xúc nói không nên lời. Từ trong mắt cô hắn thấy được
giãy dụa cùng phản kháng... Phản kháng? Thương Khung nhếch môi, thú vị!
“Hai mươi!” Thương Khung đứng thẳng lưng, nói với hai tên bạch y đằng
sau lưng cô, sau đó nhàn nhã ngồi xuống quan sát phản ứng của cô.
Người này thật sự là khát máu! Nhìn một cái đã muốn móc mắt người khác.
Diệp Thiện Thiện từ trong cơn giận hoàn hồn, hai mươi? Có ý gì? Hai luồng
suy nghĩ đang đi du lịch trong đầu nhanh chóng tập hợp, phạt hai... mươi
trượng? Đôi mắt vừa to vừa tròn giận dữ trừng anh ta. Chưa từng gặp người
nào lấy oán trả ơn như vậy! Cho dù cô từng lời qua tiếng lại, nhưng mạng
anh ta tốt xấu gì cũng là do cô cứu! Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện đòi thuốc
giải, anh ta không thể buông tha cô sao?
Tuy mặt đầy giận dữ, nhưng Diệp Thiện Thiện cắn chặt môi dưới, lựa chọnngậm miệng không nói. Ai biết đâu sau khi mở miệng lại đổi thành đánh bamươi trượng? Hành vi tiểu nhân của anh ta, cô lĩnh giáo đủ rồi! Lỡ chọc giậnanh ta nữa, sai người móc mắt cô xuống, cô phải khóc cho ai xem? Nhớ tớicuộc trò chuyện với Hương Nhi, kết quả bị cô ấy xui xẻo đoán trúng! Đườngđường điện chủ Vân Ẩn điện thế nhưng vô sỉ đến độ khó dễ với một tỳ nữ.
“Từ xưa tới nay, nữ tử nhìn thẳng nam nhân là đại bất kính...”
“Phụ nữ ở nơi này... cái đó... địa vị rất thấp sao?”
“Ví dụ như... Nếu nhìn thẳng mặt đàn ông thì thế nào?”
“Nhẹ thì đẩy vào thanh lâu, nặng thì... loạn côn đánh chết!”
“...”
Tự dưng lại mơ thấy cuộc đối thoại trước đây với ác ma, Diệp Thiện Thiện
bừng tỉnh. Đờ đẫn lau mồ hôi trên mặt, cực kỳ hối hận nghĩ bụng, tự dưng
nhất thời nhanh mồm nhanh miệng làm chi? Trong ấn tượng, tựa hồ động tí
là dùng hình phạt một trăm tám mươi gậy, vốn tưởng hai mươi gậy gắng
gượng chút là qua. Ai mà ngờ được gậy này không phải gậy! Cảm giác cái
thứ gậy đá cầm trong tay rắn chắc đó đập vào da thịt, cô không bao giờ
muốn thử lần hai. Hai mươi gậy này hại cô phải nằm thẳng cẳng hơn mười
ngày, giả sử ăn thêm mười gậy nữa chắc mạng cô cũng đi luôn.
“Ngươi đói chưa?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, Diệp Thiện Thiện
hoàn hồn, miễn cưỡng cười với người đang nằm trên giường bên cạnh.
“Cô ngủ đi! Tôi không đói.” Tỳ nữ trong Vân Ẩn điện rất ít, chỉ có năm, hai
người một gian phòng lớn. Ngày đó sau khi cô bị đánh ngất đi liền bị người
ta vất vào đây. May mà trong phòng có một tỳ nữ nhỏ tuổi tên là Thải Linh.
Bởi vì một mình ở trong căn phòng quá lớn rất cô đơn, đột nhiên có một
người vào, mặc kệ đã bị đánh gần chết vẫn hết sức mừng rỡ, cẩn thận chăm
sóc cô, làm Diệp Thiện Thiện rất cảm động. Con người cô chịu không nổi
chính là người khác đối xử tốt với mình. Lúc đầu Hương Nhi tốt với cô, cô
không cách nào đền đáp. Song trước khi rời đi cô từng nói với Diễm tỷ, nếu
như cô không may chết ở Vân Ẩn điện, cô hi vọng Diễm tỷ nể tình cô làm
việc, chiếu cố Hương Nhi đừng để cô ấy chịu uất ức. Nếu điều kiện được
một chút, tìm một người tốt gả cô ấy đi! Diễm tỷ nói Hương nhi là do chị ta
đưa vào, tự nhiên sẽ chiếu cố giúp đỡ, Diệp Thiện Thiện yên tâm nghĩ, coi
như mình sau khi độc phát tác còn để lại cho Hương Nhi đường lui.
“Mấy ngày rồi ngươi chưa ăn cơm đàng hoàng, như vậy sẽ chịu không nổi.”
Giọng nói tràn đầy quan tâm, làm cho Diệp Thiện Thiện cảm động muốn
trào nước mắt. Đôi khi muốn làm một người cảm động, chính là lúc người
ấy cô độc đau khổ mở miệng quan tâm một câu! Đơn giản như vậy thôi.
“Ngươi khóc sao? Đừng khóc...” Thanh âm trong trẻo có chút không nỡ. Tỳ
nữ mới tới này, vừa vào đã bị đánh gần chết, sau khi tỉnh lại chưa từng kêu
đau, nhưng nàng biết, đau lắm.
“Tôi không khóc, tôi không khóc...” Diệp Thiện Thiện quệt nước mắt trên
mặt, “Thải Linh, cám ơn cô!”
“Đừng khách khí, từ nay về sau chúng ta chính là chị em tốt!” Thấy cảm xúc
của Diệp Thiện Thiện khá hơn rất nhiều, nàng cũng vui vẻ theo, “Thiện
Thiện, sao tỷ lại chọc vào chủ thượng?” Mấy ngày nay nàng vẫn muốn hỏi,
hiện tại rốt cục đã có cơ hội!
“Chính là... lại gần nhìn anh ta!” Diệp Thiện Thiện bĩu môi, nhúc nhích thân
thể úp sấp, tuy rằng khá lên rất nhiều, nhưng vẫn nhức nhối từng cơn! Mấy
ngày nay, may mà mỗi ngày Thải Linh đều bưng một chậu nước lau rửa
hàng ngày cho cô, nói là lấy từ nguồn suối nước nóng, trị thương làm mềm
da rất hiệu quả. Rửa sạch vài lần, quả nhiên khá lên rất nhiều, nếu không
một tháng cũng đừng nghĩ tới chuyện lành hẳn!
“Tỷ nói là ... nhìn chủ thượng?” Thải Linh kinh ngạc hỏi.
“Liếc nhìn thôi đã bị đánh thành như vậy, cũng quá khoa trương đi?” Diệp
Thiện Thiện cười tự giễu, ai ngờ câu kế tiếp của Thải Linh làm nụ cười của
Diệp Thiện Thiện cứng lại trên mặt...
“Nếu có thể lại gần nhìn chủ thượng, ăn đòn cũng ... nguyện ý!” Thải Linh
mất hồn thì thào.
“Thải Linh, tỷ không có nghe nhầm chứ?” Diệp Thiện Thiện nghĩ con