
i “là kém nhất…”
“… Vậy vì sao anh?” nói xong rầu rĩ muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hóa ra cô… ngay cả tư cách cũng không có!
“Chọn nàng là vì…” cười khẽ, dán sát vào tai cô “Nàng ở nơi này của ta…”
Nói xong dẫn dắt tay cô sờ lên ngực hắn. Tiếng tim đập rung lên từng nhịp,
từng nhịp, tràn trề, đều là nàng, “Chỉ có nàng sinh… ta mới nhận!”
“A…” Hình như đã hiểu rõ ý hắn! Tay chân luống cuống, nói năng lộn xộn
“Tim anh… đập, đập…” Xấu hổ đỏ mặt liếc trộm hắn một cái “… đập mau
quá…>_<”
Kế đó, rút tay về nhanh như chớp.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, ngón tay thon dài, mờ ám luồn vào trong áo, nhẹ
nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ bé của cô.
Đỏ mặt nhìn bàn tay đè bên trong, cách một lớp áo đang rục rịch cử động,
“Đừng…”
“Không muốn sao?” Hắn cười, hôn lên bên trong lớp áo sớm đã bị hắn cởi
ra. Cô khó nhịn ưỡn thân trên lên, bàn tay đang vuốt ve bụng dưới mượn thế
xâm nhập vào giữa hai chân cô, tiến vào sâu bên trong, mềm mại trơn trượt
khiến hắn mê đắm.
“Anh nhẹ một chút!” cánh tay mịn màng mảnh khảnh trần trụi đánh hắn.
“Thế này…” Giọng nói dịu dàng khe khẽ, Thương Khung dằn xuống, nhìn
Diệp Thiện Thiện hơi nhíu mày dưới thân.
“Ừm… a! Sâu quá!” Thanh âm trằn trọc mang theo nức nở.
“Này thì sao?” Lần đầu tiên Thương Khung nhẫn nại như vậy, tay khẽ nâng
mông cô lên, chậm rãi tiến vào…
“Ưm…” Hai tay bên hông không ngừng kéo, vò ra giường dưới người, biến
ra giường thành một đống nhăn nhúm.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn tóc tơ của
cô… thiện lương như nàng, sao hắn lại cho rằng nàng sẽ không muốn hài tử
trong bụng chứ? Vả lại, vừa rồi nàng nói, nàng không để ý thân phận người
sói của hắn!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn có cảm giác… cảm động sâu sắc. Từng cho
rằng, trên người hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hai chữ… hạnh phúc…
Thậm chí hắn còn chạm đến được!
Có nàng, liền có cả thế giới, thứ hạnh phúc này… Đại Kiền, trong Vân Ẩn điện, Thương Khung ngồi trên ghế đá, mặt không
cảm xúc.
Lắng nghe tả hộ pháp nửa quỳ xuống đất bẩm báo tình hình Vân Ẩn điện
nửa năm qua.
“Ngày đó, sau khi bị hữu hộ pháp đâm kiếm vào tim thuộc hạ cũng không có
chết! Sau khi tỉnh lại vội vàng quay về Vân Ẩn điện bố trí hết thảy, đợi chủ
thượng trở về. Kết quả lại đợi được mấy ngàn môn hạ của thập cung tam
phái! May mà thuộc hạ sớm đã phòng bị, lại thêm địa thế Vân Ẩn điện hiểm
trở, dễ thủ khó công. Đợi bọn chúng rút lui rồi, thuộc hạ mới nghe được tin
chủ thượng rơi xuống vực mất tích.
“Vết thương đã lành chưa?” Nửa ngày, Thương Khung mới thản nhiên hỏi.
Tả hộ pháp kinh ngạc ngẩng đầu, lại tức tốc cúi đầu đáp: “Bẩm chủ thượng!
Thuộc hạ đã lành rồi! Vốn dĩ tim của thuộc hạ không giống người thường,
nó nằm bên phải!” Âm thầm nghĩ ngợi! Không ngờ chủ thượng mở miệng,
câu đầu tiên lại là hỏi thương thế của hắn? Không phải hỏi kẻ thù!
“Thi thể hữu hộ pháp có tìm được không?”
“Tìm được… nhưng…” Mắt tả hộ pháp lộ ra bi phẫn, “Đã không còn toàn
vẹn nữa…”
“Thiếu cái gì?” Ánh mắt Thương Khung âm u, bình tĩnh hỏi.
“Thiếu chân trái và tay phải! Sau đó thuộc hạ tra ra được, bốn canh giờ
trước khi chủ thượng bị vây đánh, hữu hộ pháp đã bị điện chủ Phong Hoa
điện dùng cực hình phân thây, sau đó lại dịch dung thành hắn, lại thừa cơ ám
sát thuộc hạ và chủ thượng. Nghe đồn thuật dịch dung của điện chủ Phong
Hoa điện Liễu Phong Hoa rất cao. Đã đạt tới cảnh giới giống như thật!”
Thương Khung cười lạnh “Giống như thật?” Thong thả đứng dậy “Nếu gã có
thể thay đổi mùi!”
Nếu không phải lần đó hắn bị thương nặng, máu tanh che lấp mùi lạ, gã làm
sao dễ dàng đắc thủ được? Ánh mắt lạnh lẽo tàn độc! Cùng một sai lầm vĩnh
viễn không cần mắc lại lần thứ hai.
************************
“Thiện Thiện!” Thải Linh đang dọn phòng, đột nhiên thấy Diệp Thiện
Thiện, mừng rỡ kinh ngạc kêu to.
“Thải Linh!” Diệp Thiện Thiện đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng cười khẽ.
Thải Linh kích động ôm lấy Diệp Thiện Thiện nhảy nhót.
“Không phải muội đang nằm mơ chứ? Mọi người đều nói tỷ và chủ thượng
rớt xuống vách núi rồi… tỷ là người thật sao?” Thải Linh không tin thò tay
tự nhéo tay mình.
Diệp Thiện Thiện hết cách nhìn nàng, chẳng lẽ nàng cho là ban ngày ban
mặt cũng thấy ma được à?
“Là tỷ mà!” Kéo Thải Linh ngồi xuống, “Vốn là lần đó chết chắc rồi! Có
điều may được người ta cứu!”
“Thật à?” Mắt Thải Linh sáng lên. Nàng thích nhất là nghe mấy chuyện thú
vị, kì lạ “Thiện Thiện, mau kể muội nghe đi! Sau khi được cứu rồi thế nào
hả?”
“Sau đó…” Diệp Thiện Thiện ngửa mặt nhìn trần nhà! Được rồi! Cô cũng
biết trước rồi! Cái bệnh ưa nghe chuyện xưa của Thải Linh lại tái phát.
Dù sao cô cũng có thời gian mà. Cô có thể từ từ kể, chỉ cố ý lược bớt phần
chuyện về người sói thôi.
***************************
Nháy mắt mà đã an nhàn mấy tháng, khiến Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhớ
tới một chuyện. Cô vác cái bụng đã hơn sáu tháng ì ạch xuyên qua vườn, tới
thư điện của Thương Khung.
Không có trong này? Nhìn thư điện trống không, ở đâu nhỉ? Nghĩ nghĩ, bước
thêm mấy bước. Hơi mệt, có điều vẫn k