
đi chỉ sợ đều phải bị trị tội cùng nhau. Có hay không? Lên tiếng xem"
Nghe khẩu khí của Uyển Nhi, không ra cửa tuyệt đối không đuổi được nàng, cửa là khóa từ phía trong , trong phòng tất nhiên có người.
Trốn không xong , hắn buông chén trà, ý bảo Nghi Đô đi mở cửa. Nghi Đô do dự, tựa hồ có chút ngập ngừng, dù sao xét tới thân phận Lý Thành Khí và nàng, nếu bị Uyển Nhi nhìn ra có gì kỳ lạ, người bị chết nhất định là nàng, mà không phải cháu ruột bệ hạ.
Nhưng tình cảnh này, chỉ có thể như thế.
Nghi Đô cuối cùng cắn môi, đi đến cạnh cửa. Trong đầu ta hiện lên một ý nghĩ, cũng không kịp ngăn Nghi Đô trở lại, lập tức buông chén trà ngồi vào bên cạnh người hắn, đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn. Lý Thành Khí tay vừa động, từ khóe miệng lộ ra một nét cười mỏng manh, cũng hiểu được tâm tư của ta.
Trong Đại Minh cung nhiều phong lưu, nếu là Uyển Nhi bắt gặp ta cùng với hắn... Tất sẽ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Ngón tay hắn có chút lạnh, dễ dàng chậm rãi nắm giữ tay của ta. Chỉ một động tác này, nhưng lại làm cho ta đang mười phần trấn định trong giây lát đã tan rã bảy phần.
Cùm cụp một tiếng, khóa cửa hạ xuống, còn chưa chờ Nghi Đô kéo cửa, liền có một đôi tay trắng như ngọc đẩy cửa ra. Áo ngắn màu hồng cánh sen, váy dài màu đỏ tía bọc lấy thân mình lả lướt, người chưa vào đã nghe thấy tiếng: "Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ là giấu nam nhân sao——" thanh âm đột nhiên ngừng lại, Uyển Nhi trừng đôi mắt tinh tế, vẫn không nhúc nhích nhìn chúng ta.
Trình diễn ở đây cũng có hiệu quả, ta theo bản năng nghĩ muốn rút tay về, lại bị hắn nhẹ nắm nhanh trở lại, rốt cuộc thấy bên tai dần nóng lên.
Uyển Nhi hoảng hốt một chút, lập tức thu thần sắc khom mình hành lễ: "Quận vương."
Lý Thành Khí lúc này mới thả tay, nâng chung trà lên uống một ngụm, đem chén trà đặt xuống bàn, mới từ tốn cười nói: "Không cần đa lễ như vậy, ngày sau bổn vương trở lại Chiêu Khánh cung, còn cần Uyển Nhi ngươi chiếu cố nhiều hơn"
Uyển Nhi khẽ cười, nói: "Quận vương lời này nói quá", nàng nhẹ nhàng nhìn lướt qua Nghi Đô, thoáng như không nhìn thấy ta, "Bệ hạ vội vã truyền Nghi Đô, Uyển Nhi sẽ không quấy rầy quận vương thanh tịnh. Bất quá Dịch Đình chung quy là nơi ở cung nữ, nếu quận vương muốn thưởng cảnh chẳng hay nên đi Trầm Hương đình xem vườn cúc, hoặc là đi cầu Cửu Khúc, nghe nói chỗ kia mấy ngày gần đây thả không ít cá chép gấm Nhật Bản, rất là trân quý."
Lý Thành Khí gật đầu nói: "Lâu không vào cung, thật sự đã quên cảnh trí ngự hoa viên."
"Ngự hoa viên chỉ là tiểu cảnh, ngoài cung Phù Dung viên mới là nơi tốt nhất nên đi", Uyển Nhi khẽ cười một tiếng: " Nhưng thật ra Uyển Nhi hâm mộ quận vương có thể tùy ý ra vào trong cung. Đều nghe nói ngoài kia Phù Dung viên có nhiều cảnh đẹp, Tử Vân lâu, Thải Hà đình, Bồng Lai sơn là nơi hội tụ nhân tài kiệt xuất, Uyển Nhi cũng có nghe người khác nói lại, những nơi đình đài lầu các này cũng thường xuyên có mặt Vĩnh Bình quận vương.
Lý Thành Khí cười nhưng không nói.
Uyển Nhi giống như có chút vô tình chuyển cho ta một ánh mắt, sau đó liền mang theo Nghi Đô cáo lui .
Hắn không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên người. Ta nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn đá, nhất thời không có biện pháp, nghe tiếng tim đập của chính mình càng phát ra rõ ràng, không biết nên đi hay nên ở. Cái nắm tay vừa rồi cũng không biết dũng khí từ đâu ra, nếu đổi lại lúc này, có cho ta mượn trăm ngàn cái lá gan cũng không dám làm như thế .
Hắn bỗng nhiên đứng lên, thản nhiên nói: "Mới vừa rồi nhắc tới ngự hoa viên, thật có chút hứng thú."
Ta vội đứng lên: "Ta vừa nghĩ ra còn có chút chuyện quan trọng ——" nhìn xung quanh yên tĩnh một lát, Lý Thành Khí mới ôn hòa nói: "Bổn vương đưa nàng trở về." Mặc dù lời hắn nói nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng đã có khí thế không cho phép từ chối. Ta bất đắc dĩ đồng ý, bỗng nhiên hắn lại bất động không nói tiếp, ta cũng chỉ có thể cùng hắn tiếp tục yên lặng, đáy lòng càng phát hoảng.
Sau một lúc lâu, ý cười của hắn mới sâu thêm vài phần nói: "Đa tạ nàng."
Ta vội nghiêng đầu nhìn sang nơi khác: "Tại yến hội của Địch tướng ta đã từng nói qua, ngày khác nếu có cơ hội tất sẽ thuận nước giong thuyền. Trước đây quận vương cứu ta, ta còn tình nghĩa sau này, lời cảm ơn này của quận vương thật sự là quá xem trọng ."
Hắn cười nhẹ một tiếng, không trả lời.
Một câu cảm tạ này làm ta không dám tiếp tục cự tuyệt nữa. Ta theo hắn đi về phía Dịch Đình, hắn liền chọn một con đường hẻo lánh trong cung mà đi. Đại Minh cung ta coi như cũng đã đi hơn phân nửa, hôm nay lại thấy con đường này chưa đi qua bao giờ. Chung quy vẫn là hoàng tôn lớn lên ở trong cung, so với ta mới vào cung hai năm vẫn là quen thuộc hơn.
"Vừa rồi nghe nàng nói muốn tìm cung nữ, có làm nàng chậm trễ không?". Hắn tùy ý tìm chuyện nói.
Ta nghĩ nghĩ, cũng không có gì phải giấu giếm: "Ta thấy trong phòng thiếu một tập th