Old school Easter eggs.
Vinh Hoa Phú Quý

Vinh Hoa Phú Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322642

Bình chọn: 10.00/10/264 lượt.

phòng làm thần bảo hộ, ta cùng các con và mọi người trong viện sẽ

không còn lo lắng đạo chích hay cường đạo, từ nay về sau an tâm hưởng

phúc”, ta pha trò chọc hắn.

Hắn lại hồi âm nói:” Nếu như

thế, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi nhưng vi phu phải ngày ngày

hoảng sợ, đêm gặp ác mộng, Nam nhi nỡ nhẫn tâm sao?”

Thư

đến thư đi, dù chúng ta không gặp mặt nhưng quan hệ đã thân mật thêm

không ít. Theo trên thư xem đến, hắn ở học viện sống rất khoái trá, thư

gửi về đều lộ ra một ít hương vị hào sảng, so với thời điểm ở nhà khác

nhau rất lớn.

Phạm Tằng định kỳ đều quy cũ viết thư thỉnh an lão gia, lại thường xuyên viết thư tâm tình nói chuyện tư mật với

ta, nhưng ngay cả một phong thơ lại không viết cho Tôn di nương, làm cho ta khá bồn chồn. Bởi vậy, lúc ta phái người tặng đồ đưa quần áo cho

hắn, cũng gửi kèm đi phong thư rất dầy do Tôn di nương viết. Hắn lại một lần cũng không hồi âm. Bọn họ quan hệ đã ác liệt đến trình độ này sao?

Bất quá chuyện không liên quan đến ta. Ta có đôi khi viết thư sẽ đề cập một chút sức khỏe của Tôn di nương, hắn hồi âm chỉ nói có ta ở đây hắn rất

yên tâm, một câu khác cũng không thêm.

Nhưng Tôn di nương luôn ngóng trông hắn hồi âm, đợi mãi vẫn không có,ánh sáng trong mắt

cũng từ từ tối đi. Hai người này, một người cuồng dại không thay đổi,

một người không chịu bỏ qua. Chuyện tình cảm chính là mập mờ khó nói rõ

như vậy.

Ta ngẫu nhiên nhớ tới Phong Lan viết cho ta lá

thư. Nghĩ đến Tôn di nương từng giáp mặt chỉ trích Phạm Tằng mê trúng

một nữ nhân thanh lâu phóng đãng. Mà chuyện này hoàn toàn là Phạm Tằng

tối sĩ diện không muốn nhắc đến. Nam nhân đều trọng mặt mũi, hơn nữa đối mặt với nữ nhân nhu nhược luôn phụ thuộc vào mình, lại là người mà bản

thân thích, sẽ càng sĩ diện hơn. Cha mẹ trưởng bối có thể trách cứ hắn,

thê tử có thể khuyên bảo hắn, nhưng một tiểu nữ nhân phụ thuộc vào hắn

không thể nói với hắn như vậy. Sợ là những lời này đạp tới cái tôi trong lòng Phạm Tằng rồi, cho nên hắn mới lạnh tâm.

Bởi vì sự

kiện lúc trước, hắn đã vắng vẻ Tôn di nương một trận, trong lòng cũng

không phải không có áy náy. Nhưng là bị giáp mặt chỉ trích, mất hết mặt

mũi không nói, trong lòng hắn khẳng định sẽ cảm thấy nàng ta nguyên lai

xem ta như vậy, sợ rằng cho tới bây giờ nàng ta đều không có chân chính

tín nhiệm quá ta, ta ở nàng trong lòng có phải chính là một người hồ đồ

mê luyến phong trần nữ tử, một tay ăn chơi hay không?

Áy náy cũng sẽ không còn nữa, phiền chán cùng căm tức khẳng định sẽ có. Cho nên hắn mới lạnh tâm.

Đây là ta theo góc độ của nam nhân suy đoán. Mặc kệ sự thật như thế nào,

Tôn di nương chích xác đã nói những lời không thể nói, không hiểu rõ ứng xử chi đạo, cũng không hiểu biết nam nhân của mình. Thậm chí nếu cả hai người lưỡng tình tương duyệt, vẫn không nên nói rõ chỗ yếu này mới tốt. Nó thật sự tổn thương tình cảm.

…………….

Khi may đồ mới, ta chọn vài loại vải tốt cho bản thân và các con, sau đó

lại từ loại vải thượng phẩm tuyển ra màu xanh nhạt cấp cho Phong Lan,

màu vàng nhạt cho Lan Chi, nguyệt sắc cho Tôn di nương, phấn hồng cho

hai bé gái.

Lại lấy hàng nhất phẩm thưởng cho nha đầu và

nhũ nương trong viện. Mọi người trong biệt viện của ta, lúc nào quần áo

cũng rất đẹp. Mấy thứ này đều lấy từ trong khố phòng ra, chúng ta không

cần xuất tiền mua. Những đồ mà bản thân mặc không hợp, không bằng dùng

để trang diện cho các nàng. Ta thích ngắm mỹ nhân, vẫn như cũ giữ thói

quen đi đến chỗ nào cũng đều mang theo một chuỗi mỹ nhân. Mỗi lần có đồ

mới như thế, mọi người trong viện vui rạo rực. Nữ nhân mà, đều thích mặc đồ mới.

Ngay cả thái thái cũng nói đùa với các nữ khách

rằng:” Các ngươi nếu nhìn đến nha đầu trong phủ chúng ta có cách ăn mặc

xinh đẹp đầy màu sắc, khẳng định là người hầu trong viện của con dâu thứ hai ta. Nàng ấy đó nha, đều đem thứ tốt thu vào viện, đối đãi hạ nhân

lại rất rộng lượng. Cũng may mắn con trai thứ hai ta là người có định

lực.”

Sau đó mọi người cười to, biến thành ta dở khóc dở

cười. Bất quá thanh danh khoan hậu tựa hồ đã truyền đi ra ngoài, xem như là một chuyện tốt. Trước ngày Phạm Hề chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Tằng đã trở lại. Tuy rằng trên mặt có vẻ phong trần lặn lội đường xa nhưng diện mạo, tinh

thần so với quá khứ tốt rất nhiều. Hẳn là một năm nay mở rộng nhãn giới, kết bạn với đa dạng người, tăng trưởng kiến thức không ít, ánh mắt sẽ

không giống quá khứ với tầm nhìn hạn hẹp nữa. Tốt lắm, hắn cuối cùng từ

một người luôn lý tưởng chủ nghĩa “Phẫn thanh”, trở thành người hiểu

được sự thật, đối mặt sự tình cũng có thái độ hướng về phía tích cực.

Đi thỉnh an lão gia và phu nhân xong, hắn trở lại trong viện. Cơ thiếp và

các con lại thỉnh an hắn, rồi hắn cho mọi người tan hết, sau đó quay đầu lại liền ôm lấy ta.

” Nháo cái gì, trước đi tắm rửa đi. Nước ấm và quần áo mới đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi.”

” Chút nữa hãy tắm”, hắn một bên hôn ta, một bên hàm hồ nói, “Ta nhớ ngươi đến chết a”, vừa nói vừa ôm ta hướng về phía giường.

Ta vừa tức giận vừa buồn cười, c