
Cô dịu dàng cười khổ. "Em xem anh vội vã muốn bỏ đi, nhưng các trưởng
bối hai nhà hi vọng chúng ta ở chung với nhau nhiều hơn, do đó anh có
thể không cần lập tức bỏ đi được hay không, thật ngại quá, đành phải để
anh chịu khổ uống cà phê, lãng phí thời gian của anh rồi."
Anh chậm rãi buông chiếc ly xuống, lời của cô thu hút sự chú ý của anh.
Nhìn anh không nói gì nên Trình Kỳ Khiết nói tiếp: "Anh yên tâm, nếu
như anh không muốn kết hôn với em. Em cũng hiểu được, anh không cần phải khổ sở tìm lý do để từ chối."
"Tại sao em biết là tôi không muốn?"
Rốt cục anh mở miệng, cô nghe lại ngẩn người.
"Không đúng sao? Em. . . . . . Em nghe nói anh đã có người trong lòng rồi."
Anh ‘hừ’ một tiếng."Em cũng xem báo lá cải nữa?"
Cô như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm việc sai trái, lo lắng cúi đầu."Thật sự xin lỗi."
Rõ ràng cô không cần thiết phải nói xin lỗi, Trịnh Bang Duệ cảm thấy có chút bực bội.
"Chuyện đó không có gì, em phải biết, người như chúng ta không thể nào tự chọn lựa đối tượng kết hôn cho mình."
"Em biết."
"Em cũng có người trong lòng?"
Ánh mắt Trình Kỳ Khiết rối rắm nhìn anh chốc lát, cuối cùng mở to mắt,
chua sót cong khóe miệng lên."Vâng, nhưng đúng như anh vừa nói, điều đó
không quan trọng."
"Vậy em đồng ý gả cho tôi sao?"
Không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, thậm chí ngay cả âm thanh
của anh cũng không có một chút vui vẻ sung sướng, có chăng chỉ là những
câu hỏi theo mẫu, màn cầu hôn của anh cũng không hề lãng mạn chút nào.
Trình Kỳ Khiết lại gật đầu một cái."Được."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với em, nhưng hôn nhân chúng ta sẽ không có tình yêu, như vậy cũng không sao?"
Lòng của cô như bị đâm một nhát, nhưng mà vẫn xốc lại tinh thần giả bộ như không sao cả.
"Như anh biết, giới kinh doanh có rất nhiều cặp vợ chồng đều như vậy, do đó em không có ý kiến gì, chỉ là có một điều kiện."
"Em nói đi."
"Em sẽ không can thiệp cuộc sống của anh, nhưng mà ở nơi tập thể, nhất
là ở trước mặt trưởng bối của cả hai nhà chúng ta, em hi vọng có thể làm cho bọn họ yên tâm, nghĩ rằng chúng ta là một đôi vợ chồng đằm thắm."
Anh nhíu mày. Xây dựng hình ảnh giả dối sao? Quả nhiên cô cũng không
khác biệt với tất cả tiểu thư trong xã hội thượng lưu, coi sĩ diện là
trên hết.
"Tôi đã biết, tôi sẽ phối hợp."
Không thành
vấn đề, cả hai đều ngả bài, cuối cùng nói rõ ràng ranh giới và yêu cầu
của từng người, để ngược lại về sau sẽ sống chung với nhau dễ dàng hơn.
Cứ như vậy, bọn họ quyết định người mà nửa đời sau sẽ chung sống, cả
quá trình bình tĩnh giống như đã đạt được thỏa thuận trong buôn bán.
Trên thực tế, ý tứ cũng không khác mấy.
Hai người, mỗi người đều yên lặng tự uống cà phê trong tay của mình,
không tiếp tục nói chuyện cùng đối phương, bởi vì không còn cần thiết.
Nghĩ tới hình ảnh bọn họ sinh hoạt sau này, Trình Kỳ Khiết không khỏi có phần hoảng sợ.
Đây thật sự là điều cô muốn sao. . . . . . Cuộc sống của Trình Kỳ
Khiết cũng không vì có quyết định kết hôn mà thay đổi, buổi sáng ngày
hôm sau, cũng như mọi hôm sáng tinh mơ, cô đi đến khách sạn.
Để xe dừng ở bãi đậu xe dành cho nhân viên, cô đi vào đại sảnh khách sạn.
"Nhị tiểu thư." Người phục vụ đứng cửa thấy cô, lập tức nở nụ cười tươi mở cửa cho cô.
"Chào buổi sáng Minh Kiệt, Dụ Thành." Cô mỉm cười ấm áp chào lại.
Mỗi nhân viên trong khách sạn cô đều gọi ra được tên, mặc dù bản thân
là người kinh doanh khách sạn, nhưng thái độ cô đối xử với mỗi nhân viên đều giống như người nhà của cô, hoàn toàn không có kiểu yếu đuối của
đại tiểu thư, vì vậy tất cả nhân viên đều yêu quý.
Cô không vội đi vào phòng làm việc, ngược lại trước tiên đi kiểm tra một lần toàn bộ khách sạn, ở mỗi nơi, tự bản thân đều nhìn qua thiết bị, coi mình là
khách hàng, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất xem kỹ mỗi một chi tiết nhỏ,
mặc dù khách sạn chỗ cô có thể không có một không gian rộng lớn nhưng
trong thời gian rất ngắn đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khách
hàng cũng không phải không có nguyên nhân.
Đi qua phòng khách, nhân viên vệ sinh khách sạn đang quét dọn, cô đi vào.
"Thím Phúc, chào buổi sáng a."
"Ồ, nhị tiểu thư." Thím Phúc không bởi vì nhìn thấy cô chủ của mình mà
lo lắng, ngược lại coi cô như người thân của mình chào hỏi, đây cũng là
do Trình Kỳ Khiết chưa bao giờ bày ra bộ dáng cô chủ, bà làm nhân viên
vệ sinh ở những khách sạn khác nhiều năm qua, chưa từng thấy cô chủ nào
biết quan tâm đến nhân viên bọn họ như vậy.
Nhưng việc này cũng không có nghĩa là yêu cầu của Trình Kỳ Khiết đối với công việc không
cao, trái lại, đối với mỗi chi tiết cô bới móc đến cực điểm, cũng không
có nhân viên nào vì vậy mà oán trách, ngược lại đều rất tình nguyện cùng cô cùng nhau cố gắng, khiến mỗi người khách đến khách sạn đều cảm thấy
thoải mái vui vẻ.
"Tại sao hôm nay chỉ có một mình thím? Thím Kim đâu ạ?"
"Bệnh phong khớp của chồng cô Kim lại tái phát, cô ấy phải đưa chồng đi bệnh viện, vừa mới gọi điện thoại nói hôm nay xin phép nghỉ."
"Thật sao? Thím Kim thật vất vả mà, bệnh phong khớp rất khó chịu, cậu
cháu cũng m