Polaroid
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324445

Bình chọn: 7.00/10/444 lượt.

em ghim kim rất ác đấy, với lại đâu có cô gái nào có bàn tay vừa thô vừa cứng chứ."

"Tay của em trai em cũng trắng noãn, đâu có như anh."

Tay Giang Tiềm là điển hình quanh năm cầm vũ khí, thon dài, có vết chai,

hơn nữa trời sanh đã đen, thật đúng là không cách nào so sánh với Triệu

Trí Lược.

Chỉ là Giang Tiềm chỉ có thể đeo nhẫn vào mấy ngày nghỉ phép này thôi, chờ về quân khu sẽ không thể đeo nữa, sau đó vẫn là đầu

óc anh chuyển mau nghĩ ra biện pháp, lại mua một sợi dây chuyền không

quá đắt tiền trong tiệm rồi đeo vào cổ. "Anh giấu đi, sẽ không ai phát

hiện."

"Anh đeo trên tay mấy ngày cho vui rồi hãy tính."

Giang Tiềm đồng ý, lại cầm mấy chiếc nhẫn kim cương lúc nãy nhân viên phục vụ giới thiệu lên. Triệu Nhiễm Nhiễm chê đắt, lại nói có một cái tượng

trưng được rồi, không cần phải mua mắc. Giang Tiềm lại không chịu, anh

nói như vậy, "Chiếc nhẫn kim cương dùng để cầu hôn, mua thêm mấy cái,

khóa lại thêm khóa, khóa em thật chặt." Ai cũng không cưỡng được anh,

cuối cùng vẫn là chọn một chiếc nhẫn kim cương không lớn, kiểu dáng rất

đơn giản đeo vào trên tay cô, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy một tay đeo hai cái, trên tay nặng trĩu.

"Cái gì cũng có thể tiết kiệm nhưng cái này không thể, không dùng tiền nhà, trong thẻ tiền lương đều là tiền

anh kiếm được." Giang Tiềm nói lời này thì đôi mắt lóe sáng, "Vợ của

anh, anh phải tự nuôi."

Hai người chắp tay thật vui mừng trở lại

tiệm của Tôn Kính Hồng thì vừa đúng đến thời gian cơm trưa, Giang Tiềm

không ngờ nhìn đến anh cha anh cũng ở đây nói chuyện phiếm với một đám

bạn già, phải biết bình thường dù mời cũng không mời được. Anh cũng

không chủ động chào hỏi, chỉ có Triệu Nhiễm Nhiễm mở miệng trước chào

thôi, Giang Nhất Vũ ừ một tiếng coi như là đáp lại.

"Đại sư Giang, đây là con dâu của anh sao?"

Giang Nhất Vũ hả hê vui vẻ, nói với Triệu Nhiễm Nhiễm một câu nói dài nhất từ khi gặp mặt tới nay, "À, Nhiễm Nhiễm, chào đi, đây là thím Lý."

Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức được thương mà hoảng chào các chú thím, Giang Tiềm

vẫn chưa lên tiếng. Cái bà này anh không thích, khi còn bé thường chê

bai anh, còn cãi nhau với mẹ anh.

"Ơ, xem Giang Tiềm nhà anh hiện tại trưởng thành cũng biết thâm trầm, khi còn bé nghịch ngợm như con

khỉ, ngày ngày đều nghe thấy anh mắng nó, người ta vừa lau nước mũi khóc vừa nói anh dữ đó."

Xem đi, đây chính là nguyên nhân vì sao Giang Tiềm không thích bà ta, cứ thích lật tẩy người khác.

Giang Nhất Vũ trợn mắt với Giang Tiềm, "Mau chào đi."

Giang Tiềm phản xạ có điều kiện dựng lông khắp người lên, vừa định trừng trở

về, Triệu Nhiễm Nhiễm liền lôi kéo tay anh lắc lắc, ra vẻ tội nghiệp, rõ ràng cho thấy bị cha anh hù sợ, còn dùng hình miệng phát âm khoa tay

múa chân, "Anh chào một câu thôi."

Giang Tiềm hết cách, sợ Triệu Nhiễm Nhiễm thật bị sợ, cho nên ngoài miệng thật sự lần lượt chào từng người.

Tôn Kính Hồng thì gấp gáp, còn Giang Tiềm vừa rót ly nước trái cây cho

Triệu Nhiễm Nhiễm để cô ngồi xuống uống, vừa len lén nghe lời nói của

mấy người ngồi ngoài cửa. Người ta đều là khen Giang Tiềm, nhưng Giang

Nhất Vũ lại khác, rõ ràng được khen, mà ngoài miệng còn khiêm tốn, khiêm tốn xong liền đổi thành chê bai Giang Tiềm, khen con của người khác,

khen đến ông lão ăn mày đầu xóm còn giỏi hơn cả anh.

Giang Tiềm

đã nghe quen mấy lời này, cũng chỉ bó tay mà thôi, cả ngày lẫn đêm đánh

anh bằng số phần ba bữa cơm thêm phần ăn khuya còn chưa tính, lại còn cứ thích khen con của người khác, lúc nào cũng khen giỏi hơn anh, giỏi hơn anh chỗ nào chứ? Không biết mắt bị gì.

Buổi trưa một nhà bốn

người người đi ra ngoài ăn, Tôn Kính Hồng đi bộ thần tốc, Triệu Nhiễm

Nhiễm vốn đỡ bà, sau lại biến thành bị bà đỡ, chọc Tôn Kính Hồng vui vẻ, bảo cô mau đi chung với Giang Tiềm đi, đỡ phải cản trở.

Nơi đến

là một nhà hàng năm sao hào hoa, Triệu Nhiễm Nhiễm ít nhiều cũng hơi

hiểu tánh khí của Tôn Kính Hồng, người ta không phải giả xưng là trang

hảo hán, người ta không nguyện ý lãng phí thời gian chọn tới chọn lui,

trực tiếp chọn tốt nhất đắt nhất cho khỏe.

"Mẹ, chúng ta chỉ có bốn người ăn, mẹ chạy tới Hawai làm chi, quá mức rồi."

Tôn Kính Hồng trừng Giang Tiềm một cái, "Hôn lễ của các con tổ chức ở

đây,sao lại không tới nếm thử chút chứ, với lại Nhiễm Nhiễm gả đi từ nơi này, người nhà Nhiễm Nhiễm cũng ở nơi đây, mẹ phải tới xem hoàn cảnh

trước chứ sao."

Giang Tiềm vò đầu cười, "À à, vậy nghe lời mẹ."

Món ăn như thế nào, hoàn cảnh ở như thế nào tất nhiên không cần nói nhiều,

Tôn Kính Hồng không phải người hẹp hòi, càng xem hôn lễ của con trai duy nhất thành chỗ vung tiền duy nhất trong đời này, thế nào cũng phải làm

thật to.

Thời gian ăn chung cũng ổn, Tôn Kính Hồng không có

chuyện gì liền chê Triệu Nhiễm Nhiễm đôi câu, chê cô tay chân chậm, chê

cô làm việc không nhanh nhẹn, cuối cùng cả Giang Tiềm cũng nghe không

nổi nữa, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm căn bản không hề tức giận. Tính cô vốn

chậm chạp, cả Triệu phu nhân cũng luôn chê cô. May là cô rộng lượng

không hay giận dỗi, điểm này khiến Tôn Kính Hồng thích nhất, bà hùn