XtGem Forum catalog
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324392

Bình chọn: 9.5.00/10/439 lượt.

g cho đi đường vòng, liền

nói cho chúng tôi biết trước mặt đã đến, ai dè phải đi suốt mấy con

đường, chúng tôi đâu có biết đường!"

Giang Tiềm và Triệu Nhiễm Nhiễm đồng thanh hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Đi ngược, càng đi thì càng xa."

Biết Trần Tuyền không có thật tức giận, nên Giang Tiềm cũng không thấy thế

nào, anh và mấy người trong bệnh viện đã sớm thân quen, nhất là Trần

Tuyền, mỗi lần anh đến bệnh viện gặp Triệu Nhiễm Nhiễm, mà không xách

theo đồ ăn, cô nàng này tuyệt đối không cho anh gặp vợ.

Bữa ăn

tối liền an bài ở khách sạn, thuận tiện xem qua hiện trường tổ chức hôn

lễ ngày hôm sau, nhà họ Triệu gia cũng không để ý những thứ này, nhưng

nhìn qua thì cũng thật hài lòng, mặc kệ nói thế nào nhà chồng xem trọng

con gái của mình thì tốt.

Ngày hôm sau phải dậy sớm, cơm nước

xong tất cả mọi người đều đi nghỉ rồi. Bởi vì Giang Tiềm phải trải qua

đêm độc thân cuối cùng, nên bị Tưởng Thị Phi kéo đến quầy rượu uống

rượu, còn dẫn theo mấy người trẻ tuổi Triệu Trí Lược Trương Lam và Trần

Tuyền, chỉ để lại Triệu Nhiễm Nhiễm và Triệu phu nhân tâm sự với nhau.

Triệu lão gia cũng cùng theo một lúc, rồi bị Triệu phu nhân đuổi đến mấy lần

mới không còn cách nào mà rời đi. Ông vừa đi, Triệu phu nhân liền kéo

tay của con gái qua, "Mẹ chồng con đối với con thế nào?"

Mắt Triệu Nhiễm Nhiễm sáng trong, "Khá tốt, không xem con là người ngoài. Chỉ có ba chồng con. . . ."

Triệu phu nhân cắt đứt cô, "Ba chồng con tốt lắm, việc này không cần lo lắng, ông ấy giống cha con, không phải người biết biểu đạt cảm xúc. Ngược lại mẹ thấy mẹ chồng con. . . ."

"Bà ấy rất tốt mà." Triệu Nhiễm Nhiễm nói. "Còn nói sẽ mua nhà cho chúng con ở thành phố S, không cần chúng con đóng cái gì."

"Không phải nói bà ấy không tốt, tốt nhưng. . . . con nói cái gì, bọn họ mua nhà cho à?"

"Đúng vậy, không cần chúng con đặt tiền cọc, cũng không cần công quỹ của con."

Triệu phu nhân cau mày trầm mặc một lúc lâu, nửa ngày mới hừ hừ một tiếng,

"Mẹ chồng con thật đúng là người thông minh lanh lợi, mọi chuyện đều

giấu."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghi ngờ, "Thế nào? Mẹ?"

Triệu phu nhân thở dài một tiếng, "Dùng công quỹ của con mua nhà, bất động sản đứng tên ai?"

"Công quỹ của con đương nhiên là tên của con." Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không

phải ngốc, Triệu phu nhân vừa nhắc nhở cô liền hiểu, "Chuyện này. . . .

Không thể nào, chúng con đâu có quan tâm chuyện này, nhà bọn họ cũng

không giống quan tâm chuyện này!"

"Không nhất định là quan tâm chuyện này, nhưng đây chính là giữ lại một tay với con. . . . . thái độ của Giang Tiềm ra sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm nhớ lại một lát, nói, "Bắt đầu thì phản đối, nói bọn họ đặt cọc là được, sau đó mẹ anh ấy rất kiên trì, rồi cứ quyết định như vậy."

Triệu phu nhân chỉ để ý thái độ của Giang Tiềm, lập tức tức liền bớt tức

không ít, "Thôi, có thể do bà ấy làm ăn lâu rồi, mọi chuyện đều thích

giấu, dù sao kết hôn là vì vui vẻ sống qua ngày, bọn họ nguyện ý mua

liền mua đi. Chỉ là không ngờ này điều kiện sống của gia đình này tốt

như vậy, cũng không biết là phúc hay họa."

Triệu Nhiễm Nhiễm thật không quan tâm nhà đứng tên của ai, Giang Tiềm lại càng không quan tâm, Triệu phu nhân khẳng định cũng không để ý, nhưng mà bị Tôn Kính Hồng

giày vò thế, trong lòng hai mẹ con đều hơi khó chịu.

. . . . . . . . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm rộng lượng, không bao lâu đã quên chuyện đó rồi, sau khi

Triệu phu nhân rời đi, cô ngồi một mình hơn mười giờ mới nghe được tiếng gõ cửa phòng, đi mở cửa quả nhiên thấy Triệu Trí Lược đứng ở ngoài cửa, lúc ấy cô liền cười, "Luôn để cửa cho em đấy, sao giờ mới đến?"

Triệu Trí Lược cười, "Cũng biết chị đang đợi em. Làm sao chị biết em sẽ tới?"

Triệu Nhiễm Nhiễm nháy mắt mấy cái, "Làm sao em biết chị chờ em?"

Hai người đều cười, cả Triệu Nhiễm Nhiễm kéo tay cậu, cậu cũng không có

phản kháng. Hàn huyên một lát, Triệu Trí Lược không biết bị động gân gì, đột nhiên ôm chặt lấy hông của Triệu Nhiễm Nhiễm, chôn mặt thật sâu vào trong ngực cô, mở miệng ra thì âm thanh cũng có chút nghẹn ngào, "Chị,

chị sắp lập gia đình, chị sắp lập gia đình rồi, sao lại nhanh như vậy

chứ, em đột nhiên cảm thấy không có một nửa."

"Chị biết rõ chị

biết rõ." Triệu Nhiễm Nhiễm ôm, vỗ nhè nhẹ bờ vai của cậu. Triệu Trí

Lược đã thật nhiều năm không có như vậy rồi, kể từ sau khi lớn lên vẫn

luôn dùng hình tượng đàn ông bảo vệ cô, có lúc đều khiến người ta quên

ai lớn ai nhỏ, làm nũng như vậy, chỉ có khi còn bé thỉnh thoảng từng có

mấy lần. Cô cũng biết, cô lập gia đình, cha mẹ không nỡ nhưng vẫn vui,

chỉ có Triệu Trí Lược là sẽ thấy trống trải cô đơn.

"Dù chị lập gia đình, chúng ta cũng là người thân cận nhất, ai có thể thân hơn hai ta, có đúng hay không?"

"Cảm thấy Giang Tiềm thật hư." Em trai Triệu vẫn la hét, khiến chị gái Triệu bị chọc vui, "Bảo đảm anh ấy còn nuông chiều em hơn chị."

Triệu Trí Lược bĩu môi, "Không thèm, dù thế nào đi nữa thì anh ta chớ chọc em, nếu không sẽ dọn dẹp anh ấy kêu cha gọi mẹ."

"Anh ấy nào có cơ hội chọc đến em chứ!"

"Chọc giận chị chính là chọc em, dù sao chị không